Chương 9: Phát điên Cảnh tượng trước mắt khiến nàng ta hết sức kinh ngạc, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần đỏ bừng lênBên trong kho thóc có một đống y phục, phía dưới y phục là tứ chi trắng như tuyết đang không ngừng quấn vào nhau và chuyển động. Giờ đây Tưởng Tích Tích đã hiểu tiếng động kia là từ đâu mà ra, nàng ta nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau và thầm mắng không biết xấu hổ, sau đó buông tay nhảy xuống. “Tiếng gì vậy?” Cô gái trong kho thóc nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn vội vàng hỏi. “Ta có nghe thấy gì đâu, đừng để ý tới nữa” Người đàn ông đang rất hưng phấn, làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy nữa. “Ôi, ngươi mau đi xem thử đi, nếu để người khác biết chuyện của chúng ta thì chắc chắn ta sẽ bị cha mẹ đánh chết đấy” “Được rồi, được rồi, để ta đi xem thử, đi xem thử” Người đàn ông bực bội nói rồi đứng lên, bắt đầu mặc quần áo. Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Tưởng Tích Tích nào dám dừng lại lâu, nàng ta lập tức chạy về phía trước, thân hình nhanh nhẹn lập tức biến mất trong kho thóc rộng lớn. “Vừa nãy cô đi đâu vậy, sao lại đi lâu thế?” Thấy Tưởng Tích Tích hốt hoảng đi vào, Dương đại thẩm không nhịn được bèn hỏi. “Ta… đi cho ngựa ăn, sau đó đi dạo xung quanh một lát…” Tưởng Tích Tích ấp a ấp úng nói. “Mau ăn cơm đi, nguội hết rồi” Dương đại thẩm nói rồi bưng một bát cháo ấm ở dưới lồng bàn ra đặt lên bàn ăn. Tưởng Tích Tích nhìn bát cháo, nhưng vẫn không động đũa, nàng ta nhìn Dương đại thẩm, chậm rãi nói: “Chiều nay ta phải đi rồi, Dương đại tẩu và Tiểu Nghĩa phải cẩn thận một chút, buổi tối không có việc gì thì đừng ra ngoài, nhất định phải nhớ kỹ chuyện này” “Cô nương, sao lại vội vã đi như vậy?” Mặc dù chỉ mới quen biết một vài ngày, nhưng Dương đại thẩm cảm thấy rất quý mến Tưởng Tích Tích. Dương đại thẩm ngồi xuống bàn và nhìn Tưởng Tích Tích đầy lưu luyến. Tưởng Tích Tích cầm tay Dương đại thẩm: “Ta vẫn còn việc phải làm, bất đắc dĩ nên mới phải đi vội vàng như thế, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ quay lại trấn Ngọc Tuyền, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau” Hai người nắm tay nhau trò chuyện. Đột nhiên, một tiếng ồn ào huyên náo vọng từ ngoài cửa vào. “Đông Hương, Đông Hương điên rồi, mau, mau đi gọi lão Hồ và vợ hắn ra đi” “Khoan hẵng gọi, tìm bộ y phục trùm lên cho nàng trước đi, lỡ để người khác nhìn thấy cơ thể trần truồng như thế thì còn ra thể thống gì” “Tiểu thư đâu, mau sai người mời tiểu thư tới đi” Tưởng Tích Tích và Dương đại thẩm liếc nhìn nhau rồi cuống quít đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài. Các nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Nghĩa đi theo đã kêu lên: “Mẹ ơi, tỷ tỷ kia không mặc quần áo, xấu hổ quá, xấu hổ quá” Cậu bé vừa nói vừa che mắt trốn vào trong lòng mẹ. “Hết rồi, hết sạch rồi, không còn thừa lại một chút nào, ha ha…” Tiếng khóc của một cô gái vọng đến, Tưởng Tích Tích lần theo lời nói điên khùng đó và tìm được nơi phát ra tiếng động. Nàng nhìn thấy một cô gái không mảnh vải che thân nằm cạnh giếng nước trong sân. Nàng ta cười ngây dại, hai tay không ngừng lôi kéo hai nha hoàn bên cạnh. Hai người kia bị dày vò nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, một người dốc sức muốn đỡ nàng ta đứng dậy, một người kéo chăn bông đắp lên người nàng ta, nhưng các nàng đều không phải là đối thủ của cô gái kia, hai ba lần bị nàng ta hất ngã ra đất, phải mất một lúc lâu sau mới chống lưng đứng dậy được. “A di đà Phật, a di đà Phật..” Dương đại thẩm cũng hoảng hốt nói: “Phải làm sao đây, người điên này khỏe quá, phải mấy người đàn ông mới có thể trói nàng lại được, nhưng nàng lại đang trần truồng như thế…” Dương đại thẩm còn chưa nói xong thì đã thấy Tưởng Tích Tích lao ra ngoài cửa và đi tới cạnh giếng, hai tay nàng ta đè chặt hai vai cô gái điên, cô gái há hốc miệng cười với nàng ta, để lộ khoang miệng đầy máu tươi đỏ lòm. Tưởng Tích Tích không hề có chút vẻ thương hại nào, nàng ta đè một gối lên trên bụng cô gái kia để ngăn nàng ta đá vào mình. “Mau, lấy dây đi” Tưởng Tích Tích quát hai nha hoàn đứng cạnh. Lúc này, hai người kia như mới tỉnh lại khỏi cơn mê, vội vàng vào nhà tìm dây thừng ra. Tưởng Tích Tích cắn một đầu dây thừng, sau đó buông một tay ra và dùng đầu còn lại quấn tứ chi đang không ngừng giãy giụa của nàng ta lại rồi thắt nút chết. Cuối cùng cô gái kia cũng thôi phản kháng, nàng ta nằm trên mặt đất và thở hổn hển, miệng vẫn không ngừng la mắng. Tưởng Tích Tích nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta, trong lòng bỗng nhiên “Ầm” một tiếng. “Cô… Cô…” Môi nàng ta run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. “Còn đứng ngẩn người ra đấy làm gì, sao không lấy chăn che cho Đông Hương đi” Giọng nói lạnh lùng của Kinh tiểu thư truyền từ ngoài cửa vào, cô ấy dẫn theo một nha hoàn đi tới, ngồi xổm xuống đất nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối bời của Đông Hương: “Có chuyện gì vậy, không phải sáng nay mọi chuyện vẫn còn ổn sao?” “Đúng là sáng nay mọi chuyện vẫn ổn, nhưng vừa nãy tự nhiên nàng xông vào đây, không mặc y phục, lại còn nói lung tung gì đấy rất khó hiểu” “Nói gì?” “Bị ăn hết rồi, bị ăn hết rồi, không còn sót lại chút gì nữa, một chút cũng không còn” Đông Hương đột nhiên rống lớn một tiếng khiến Kinh tiểu thư giật mình đứng dậy. “Tiểu thư,” Tưởng Tích Tích cắn môi dưới, nỗi sợ hãi dâng lên trong mắt: “Phái người tới kho thóc xem một chút đi” “Kho thóc?” Kinh tiểu thư nghi hoặc nhìn nàng ta: “Cô nương… Sao cô nương lại nói như vậy?” “Sáng sớm nay ta nhìn thấy Đông Hương đi về phía cửa Tây, lúc đó nàng vẫn bình thường, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì ở đó nên mới thành ra như vậy” Tưởng Tích Tích nói dối, đương nhiên nàng ta không hề gặp Đông Hương. Nhưng, cô gái vừa nãy bị người đàn ông đè dưới cơ thể không phải Đông Hương thì là ai. Bốn năm gã sai vặt cầm trường thương đẩy cửa kho thóc ra, Kinh tiểu thư và Tưởng Tích Tích đi theo phía sau, ló đầu ra nhìn vào phía trong. Nhưng ngoại trừ y phục rơi ngổn ngang trên đất thì trong kho thóc chẳng còn gì khác, vì vậy, nỗi lo lắng trong lòng tất cả mọi người đều vơi xuống và cất bước đi vào trong. “Sao ở đây lại có y phục của đàn ông?” Kinh tiểu thư nhặt một chiếc áo dài nam lên, liếc nhìn Tưởng Tích Tích một cái rồi như chợt hiểu ra gì đó, bèn lắc đầu ném cái áo xuống: “Hôm nay có ai nghỉ làm không lý do không?” Cô ấy hỏi mấy gã sai vặt đang kiểm tra xung quanh. “Đắc Thắng ra ngoài từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về ạ” Bọn sai vặt mồm năm miệng bảy đáp lời: “Tiểu thư, hình như y phục này là của Đắc Thắng, sáng nay thuộc hạ nhìn thấy hắn mặc nó đi ra ngoài” Kinh tiểu thư trầm tư một hồi rồi nói: “Ta biết rồi, các ngươi chớ nói chuyện này ra ngoài, hiểu chưa?” “Vâng” Tưởng Tích Tích biết Kinh tiểu thư cố tình giữ gìn thanh danh cho Đông Hương nên lập tức có thêm thiện cảm với cô ấy. Nàng ta đi xung quanh kho thóc vài vòng, thấy thật sự không tìm được gì bèn mở cửa đi ra ngoài, đôi mắt sắc bén cẩn thận tìm kiếm trên mấy bụi cỏ xung quanh kho thóc. Ánh mặt trời chiếu vào bụi cỏ khiến một vật gì đó lóe lên. Tưởng Tích Tích vội vàng đi tới ngồi xổm xuống, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo giống như bị rơi vào một kẽ nứt vậy. Nàng ta nhìn thấy một chiếc răng dính máu mắc vào lá cây và nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.