Chương 21: Trốn đi “Thì ra rắn đen trên trán các ngươi lại có ý nghĩa như vậy…” Yến Nương cắn môi, ánh mắt tràn đầy sự thương cảmHình ảnh trong nước vẫn chưa biến mất, ánh nến hơi lay động, đột nhiên có một người xuất hiện trong phòng. Hắn ta đứng ở một góc nhà, cả khuôn mặt đều bị bóng tối che khuất, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là một người đàn ông. Yến Nương cúi người, muốn nhìn thật kỹ dáng vẻ người kia nhưng vì trong phòng quá tối, hơn nữa bỗng nhiên mặt hồ lại gợn sóng cho nên dàng khó có thể nhìn rõ được tướng mạo của người đàn ông kia. Yến Nương nhìn thấy hắn vươn tay lên giá, tựa như đang đánh đàn mà vuốt ve hàng châm kia mấy vòng, cuối cùng chọn đúng một cây cốt châm vừa thô vừa dài, cầm nó lên rồi vân vê vuốt ve giữa ngón tay. Ngón tay hắn vuốt dọc cây châm, lau sạch đi vết máu đỏ sẫm bên trên rồi thở dài, hài lòng nói: “Hôm nay chọn ngươi” Ánh nến nảy lên giống như nổi điên, người đàn ông kia phát ra vài tiếng cười run rẩy từ trong lồng ngực, sau đó hắn cầm cây châm đến huơ lên trên ngọn nến, cho đến khi có khói bốc lên hắn mới hài lòng đứng dậy, đi đến chỗ mấy bóng đen đang tụ tập ở giữa nhà. Hồ nước lại mạnh mẽ rung động một lần nữa, Yến Nương nghe được một tiếng kêu không lớn nhưng vô cùng thê lương, sau đó hình ảnh trong hồ tan ra một lần nữa, mặt hồ lại trở nên sóng yên tĩnh lặng như trước đó. Yến Nương đứng thẳng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ, nàng bật cười: “Bảo sao các ngươi đều đeo bám dai dẳng như vậy, hóa ra khi còn sống bị người ta ngược đãi như thế” Nàng nhìn thật sâu vào giữa hồ, sau đó thở dài, vung tay về phía mặt nước: “Trở về đi, cũng nên trở về rồi” *** Một nửa vầng trăng lộ ra khỏi đám mây đen, lẳng lặng chiếu rọi nhà cửa tối đen ở bên dưới. Kinh tiểu thư vội vã đi dọc theo ven tường, cứ mỗi bước chân, cô ấy lại quay đầu nhìn xung quanh một cái, như thể sợ bị người ta phát hiện ra hành tung của mình. Lúc đi qua tháp Phật cô ấy lập tức bất động, buông tay nải trên người ra mà quỳ thụp xuống, dập đầu lạy ba cái, cái cuối cùng cô ấy đập mạnh trán xuống đất sau đó cứ quỳ bất động như vậy, mặc cho nước mắt rơi trên mặt đất. Qua một hồi lâu, cô ấy mới nhặt tay nải lên, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ một lát nữa là đến cổng rồi, Kinh tiểu thư thả chậm bước chân, cô ấy cẩn thận lắng nghe động tĩnh ở ngoài cửa. Sau khi xác nhận người canh cửa đều đã ngủ rồi thì mới cẩn thận giữ chặt then cửa, nhẹ nhàng mở cửa lớn ra. Vừa mới chuẩn bị nhấc chân thì đột nhiên có một bóng người tiến vào cửa, suýt nữa thì đụng vào người cô ấy. Kinh tiểu thư vốn đang sốt ruột, lại còn bị giật mình như vậy nên suýt đã kêu ra thành tiếng. Cô ấy ôm ngực, chân mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất. “Tiểu thư xin thứ lỗi, là Trình mỗ lỗ mãng” Thì ra là Trình Mục Du. Hắn đi đến trước mặt Kinh tiểu thư, đích thân đỡ cô ấy dậy rồi khẽ hỏi: “Không làm tiểu thư bị thương chứ?” “Đại nhân quá lời rồi” Kinh tiểu thư đứng lên, cơ thể hơi nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng đáp: “Sao muộn thế này rồi đại nhân mới về?” Trình Mục Du vừa định nói thì lại ngừng lại: “Có một số việc nói ra sợ lại khiến tiểu thư sợ hãi, không nên nói thì tốt hơn” Hắn nhặt tay nải dưới đất lên, nhướng mày hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, tiểu thư còn muốn đi đâu vậy?” Kinh tiểu thư hơi ngây ra một lúc rồi cố gắng gượng cười: “Đại nhân hiểu lầm rồi, trong túi này có mấy bộ quần áo và ít bạc vụn, ta vốn định đưa cho Hồ thúc trông cửa, gần đây nhà họ xảy ra chút chuyện, cho nên…” Cô ấy vừa nói vừa nhìn lão Hồ đang cuộn tròn ngủ gật ở một bên cửa. “Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Trình Mục Du vờ không biết Kinh tiểu thư đang nói cái gì, tiến thêm một bước thăm dò. “Mấy hôm trước, con gái duy nhất của ông ấy là Đông Hương bị mất tích. Đúng rồi, hôm đó lúc ở bữa tiệc, đại nhân có từng hỏi về mấy vụ án mất tích ở trấn, lúc ấy ta vẫn chưa liên kết với chuyện của Đông Hương mà chỉ nghĩ nàng bị lạc đường lúc không tỉnh táo. Lúc đó chúng ta đều tưởng đám người làm không trông coi tốt nên mới để nàng ta chạy đi mất. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc của Đông Hương cũng có chút liên quan đến mấy vụ án mà đại nhân đang quan tâm đấy” Nàng ấy kể câu chuyện nghe rất hợp tình hợp lý, tự nhiên. Trình Mục Du không nghe ra được chút sơ hở gì từ những điều cô ấy nói, như thể không có lý do gì để mà không tin nữ nhân thông minh trước mặt này. Hắn nhìn vào mắt của Kinh tiểu thư nói: “E là vậy rồi. Nhưng những vụ án đó đều đã là chuyện cũ từ năm xưa rồi, đến giờ cũng không còn manh mối nào nữa, chắc cũng không thể tra ra kết quả ngay trong một chốc một lát được. Cũng muộn rồi, tiểu thư nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi” Dứt lời, hắn chắp tay thi lễ sau đó đi vào nội viện. “Trình đại nhân xin dừng bước” Kinh tiểu thư gọi giật hắn lại. Cô ấy đặt tay nải ở cạnh cửa rồi bước nhanh vài bước đã đuổi kịp Trình Mục Du: “Đại nhân, ta không mang nha hoàn đi theo, đi một mình trong đêm nên không khỏi có chút sợ hãi, mong đại nhân có thể đi cùng ta một đoạn đường” Nói xong, cô ấy nghiêm túc nhìn hắn, trong ánh mắt không có vẻ gì là sợ hãi hay rụt rè. “Cũng được” Tuy rằng Trình Mục Du cảm thấy kinh ngạc trước lời thỉnh cầu đường đột của Kinh tiểu thư, nhưng cũng không tiện từ chối, hắn mỉm cười nói: “Gần đây trấn Ngọc Tuyền luôn xảy ra tai họa, quả thực là nên cẩn thận một chút…” “Đại nhân,” Kinh tiểu thư ngắt lời hắn, cô ấy đi song song với Trình Mục Du, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng hiếm thấy: “Ngài có nhớ lần đầu tiên gặp ta không?” Trình Mục Du nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy: “Lần đầu tiên? Không phải mấy ngày trước ta mới gặp tiểu thư lần đầu tiên ở Kinh phủ sao?” Kinh tiểu thư lắc đầu, cười bảo: “Đại nhân không nhớ rõ cũng phải thôi. Khi đó đại nhân vừa mới nhậm chức, cưỡi ngựa đi từ cửa thành vào, người vây xem hai bên đường đều khẽ giọng bàn tán về ngài. Bọn họ nói ‘Nhìn đi, đây chính là Huyện lệnh vừa được điều tới, nghe nói là do triều đình trực tiếp phái tới. Nhưng trông hắn còn trẻ như vậy không biết có đảm đương nổi chức quan này không’ Nhưng ta lại không hề hoài nghi về ngài, bởi vì ánh mắt ngài rất kiên định, lại sáng ngời, không hề có chút tạp niệm nào. Cho dù biết mọi người đang bàn luận sôi nổi nhưng ngài vẫn nhìn thẳng về phía trước, dường như cả tương lai đã được ngài nắm chắc trong lòng bàn tay” “Thì ra lúc ấy tiểu thư cũng ở đó” Trình Mục Du hơi lúng túng xoa xoa đôi tay, “Sao mấy ngày trước không nghe thấy tiểu thư nhắc đến chuyện này?” “Ta và đại nhân giống như mây và đất, vô duyên vô cớ nhắc tới những việc này thì sẽ khiến người ta chê cười mất” “Tiểu thư là thiên kim, sao lại nói ra những lời như vậy” Trình Mục Du nghe cô ấy nói thế, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. “Đại nhân,” Kinh tiểu thư đột nhiên dừng bước, cô ấy quay đầu nhìn Trình Mục Du, ánh mắt sáng lên tựa như sao trời: “Hôm nay, bất đắc dĩ nên ta mới nói ra những lời vốn không nên nói này với ngài, bởi vì cuộc đời ngắn ngủi này vốn đã nhiều đau khổ, có vài lời nếu cứ giấu ở trong lòng thì chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội nói ra nữa”