Chương 14: Quả nho “Hả?” Yến Nương tỏ ra rất hứng thú: “Còn có người không biết điều đến mức ngay cả cô cô mà cũng không them coi ra gì sao?”Hoa Cô khinh thường cười một cái: “Là nha đầu Kính Nhi đấy, nó bị một tiên sinh dạy học mê hoặc tâm trí nên mấy năm nay rất lười biếng, cũng không biết thư sinh nghèo đó cho nó thứ gì tốt mà mấy ngày trước, nó lại nói với ta là chuẩn bị rửa tay gác kiếm, không làm nữa, nói gì mà có người sắp cưới nó. Ta lại muốn xem xem người đàn ông kia có trả được số bạc này không, nếu thiếu một đồng một cắc nào ta cũng sẽ không thả người” Nói xong, bà ta bèn đứng dậy: “Nếu cô nương đã nhận lời thì ta cũng không làm phiền cô nữa, ta xin cáo từ trước” “Để ta tiễn cô cô” Yến Nương đi ra ngoài theo sau bà ta. Lúc đi ra sân, bước chân của Hoa Cô dần chậm lại, bà ta nhìn về phía phòng phụ đang mở cửa ở bên trái, hai mắt dần phát sáng. “Yến cô nương,” Hoa Cô đi tới trước phòng phụ và nhìn vào trong không chớp mắt: “cái bình phong này là cô thêu à?” Bà ta chỉ vào tấm bình phong hoa hồng đế trắng bên trong, sự tham lam dần lan ra khắp hai mắt. “Phải” Hoa Cô chưa được nàng cho phép đã đi vào phòng phụ và vươn tay ra sờ: “Hoa này tên gì vậy, sao ta chưa từng nhìn thấy nó nhỉ?” “Không biết” “Không biết?” Yến Nương cười: “Không phải ta cố tình lừa Hoa Cô mà mấy ngày trước, ta nằm mơ thấy một con sông vừa dài vừa lớn. Cạnh sông trồng đầy loại hoa màu đỏ này. Cánh hoa dài mảnh hệt như ngón tay của mỹ nhân. Sau khi tỉnh giấc ta bèn thêu chúng lên tấm bình phong này, cho nên nếu Hoa Cô hỏi lai lịch của chúng thì thật sự ta cũng không biết nên trả lời thế nào. Sao vậy, cô cô có hứng thú với tấm bình phong này sao?” Hoa Cô đi vòng quanh tấm bình phong vài vòng và tấm tắc khen ngợi: “Vừa nhìn thấy nó, ta đã có cảm giác như bị mấy cánh hoa này hút sạch mất thần hồn, nếu đặt nó ở lầu Thê Phượng thì sẽ còn hút khách hơn cả uyên ương đan cổ ấy chứ!” Con ngươi của bà ta chuyển động: “Cô nương có thể làm thêm một tấm bình phong giống hệt thế này không, tất nhiên ta sẽ trả thù lao xứng đáng” “Cô cô quá lời rồi, nếu cô cô thích thì cứ gọi người đưa nó đi đi, cô cô đã chiếu cố việc buôn bán của tiệm thêu Tế Hồng mà không chê ta mới đến, ta còn đang không biết nên cảm ơn cô cô như thế nào đây” Lời nói đầy chân thành của nàng khiến Hoa Cô suýt nữa thì giả vờ rơi lệ. Bà ta nắm lấy tay Yến Nương: “Cô nương đúng là người trọng tình trọng nghĩa, sau này nếu có việc gì thì cô cứ nói, ở cái thành Tân An này, à, không, cho dù là Đông Kinh, Tây Kinh gì đó thì danh tiếng của Hoa Cô này vẫn còn có một chút tác dụng” Nói xong, bà ta bèn lấy khăn tay ra lau khóe mắt, sau đó cao giọng ra lệnh gã sai vặt đang chờ bên ngoài đi vào, nhanh chóng đưa tấm bình phong lên xe ngựa rồi rời đi. Hữu Nhĩ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhún vai đi theo Yến Nương vào trong sân: “Đúng là một kẻ tham lam, cô chỉ mới dùng một kế đơn giản mà bà ta đã mắc câu rồi. Bà ta mà biết con sông cô nói chính là vong xuyên thì chắc là sẽ khóc đến chết mất” Yến Nương ngáp một cái, nghiêng người ngồi xuống trên bậc cửa: “Cũng không trách bà ta được, vừa rồi ta đã dùng một chút pháp thuật khiến tiếng mà bà ta nghe thấy không phải là tiếng khóc của vong linh nữa mà là một khúc ngâm dâm đãng. Bà ta là một tú bà nên tất nhiên sẽ bị mấy bông hoa này mê hoặc đến quên cả trời đất, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng đưa tấm bình phong đi. Nhưng mà, cô nương sắp chuộc thân tên Kính Nhi mà bà ta nhắc đến lại có chút thú vị đấy” “Có gì mà thú vị chứ, không phải cô nói chuyện tình cảm nam nữ là chuyện khó đoán nhất sao? Yêu quái như chúng ta căn bản không thể thấu hiểu được những thứ vớ vẩn như tình cảm hay ham muốn của con người, nên cũng đừng hy vọng hão huyền rằng sẽ hiểu được sao” Yến Nương liếc hắn ta: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta đang nói đến vị tiên sinh chuộc thân cho Kính Nhi mà. Nếu như ta không nhầm thì có lẽ chính là Hộ tiên sinh mà Tấn Nhi đã nhắc đến” “Hắn có gì lạ à?” Yến Nương nhận lấy chùm nho mà Hữu Nhĩ đưa tới rồi ngắt mấy quả bỏ vào miệng: “Hắn à…” Tiếng gõ cửa chợt vang lên, bóng dáng Tưởng Tích Tích chợt xuất hiện trước cửa, u ám nhìn hai người đang ăn hoa quả trong sân qua khe hở: “Cô nương, giờ ta vào có tiện không?” Yến Nương ném vỏ nho trong tay xuống gốc cây: “Chúng ta là hàng xóm mà, cô nương cần gì phải khách sáo như vậy” Tưởng Tích Tích đi về phía hai người, giọng nói và bước chân của nàng ta vô cùng mạnh mẽ: “Vừa nãy ta nhìn thấy xe ngựa của Hoa Cô dừng một lúc lâu trước tiệm thêu của cô, chắc là bà ta lại đưa một vụ làm ăn lớn tới cho cô nương nhỉ?” Yến Nương không né tránh ánh mắt chất vấn của nàng ta: “Đúng là tiệm thêu Tế Hồng có làm ăn với lầu Thê Phượng” “Sao cô nương có thể làm chuyện bội bạc như thế chứ?” Thấy nàng không hề giấu giếm, Tưởng Tích Tích lại càng thêm bực tức. Hữu Nhĩ nhảy dựng lên từ dưới đất: “Bội… Bội bạc? Sao Tưởng cô nương vẫn còn trẻ mà lại mồm mép nhăng cuội hệt mấy mụ đàn bà lắm lời thế. Không phải cô nương nhà ta chỉ buôn bán với lầu Thê Phượng thôi sao, sao lại khiến mấy người sạch sẽ các người chướng mắt vậy?” “Ta mồm mép nhăng cuội?” Tưởng Tích Tích nổi nóng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ: “Ta thấy lúc ở trấn Ngọc Tuyền, Yến cô nương đã giúp phủ Tân An nên mới cho rằng nàng ta là một người chính trực, nhưng không ngờ nàng ta, không, cô,” Nàng ta chỉ vào Yến Nương: “Không ngờ cô lại cùng một giuộc với loại người như Hoa Cô” Hữu Nhĩ định tiến tới tiếp tục phân bua nhưng lại bị Yến Nương cản lại. Nàng nhìn Tưởng Tích Tích: “Cô nương chia tất cả mọi người trên đời này thành hai phe tốt xấu à? Người tốt thì trong sạch thuần khiết như một tờ giấy, không được phép vấy bẩn dù chỉ một chút, còn kẻ xấu thì như một bộ tràng ruột đen ngòm, tuyệt không có chỗ nào sạch sẽ, có phải vậy không?” “Chẳng lẽ không đúng sao?” Tưởng Tích Tích ngang ngạnh tiến tới. “Tất nhiên là không, tính cách con người không phải chỉ đơn giản là đen trắng như vậy. Thật ra nó giống như chùm nho này vậy, có chua, có ngọt, nhưng trong ngọt lại có chua, trong chua lại có ngọt, hợp lại thành một thể, dù có dùng dao cũng không thể tách bạch chúng ra khỏi nhau” Lời nói của nàng rất dễ hình dung, một người chưa từng được đi học như Tưởng Tích Tích cũng có thể hiểu ý nàng, nhưng nàng ta vẫn cố chấp nói: “Ta không thể hiểu được mấy đạo lý to lớn này của cô, ta chỉ biết Hoa Cô là cái ung nhọt của thành Tân An, hiện giờ còn là vật cản đường Trình đại nhân. Dù về tình hay về lý thì cô nương cũng không nên giúp bà ta” Yến Nương bình tĩnh nhìn Tưởng Tích Tích một lát rồi đột nhiên bật cười: “Ta chỉ thêu giúp lầu Thê Phượng mấy bộ quần áo, cản đường đại nhân nhà các cô gì đâu chứ. Hôm nay trời nóng, cô nương cũng ăn chút trái cây lạnh này đi, Hữu Nhĩ vừa lấy từ trong nước đá ra, giải khát tốt lắm đấy” “Không cần, ta còn có việc, xin phép về trước” Tưởng Tích Tích cũng biết vừa rồi mình đã lỗ mãng nên cảm thấy đứng ở đây rất xấu hổ, vì vậy bèn vội vã kiếm cớ rồi cất bước đi ra ngoài. “Tưởng cô nương” Yến Nương đột nhiên gọi nàng ta lại. “Còn có chuyện gì sao?” “Sức khỏe của cô thế nào rồi?” “Phiền cô nương quan tâm, ta chỉ bị thương ngoài da thôi. Trình đại nhân đã dùng thuốc kim sang tốt nhất cho ta rồi, đến giờ chỉ thỉnh thoảng bị đau thôi, cơ bản đã không còn gì đáng ngại nữa”