Quyển 15 - Chương 1: Nếm mùi thất bại Ánh trăng đổ xuống nước sông đen như mực. Bóng trăng phản chiếu như xúc tuĐêm nay không có lấy một ngọn gió nên mặt sông cũng không có sóng. Từ xa nhìn lại mặt sông giống như một viên đá cẩm thạch, dưới ánh trăng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng trắng lạ lùng. Nếu như không có vài tiếng ồn ào như có như không thi thoảng vọng lại, Hứa Đại Niên gần như cho rằng mình đang ở một bãi tha ma mà không phải là trên kênh đào đã mang theo mấy trăm năm phồn hoa này. Hắn ta xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ rồi lau nước dãi trên miệng. Sau đó mới ngồi dậy, quan sát mọi phía, chắc rằng trên sông chỉ có một chiếc thuyền đánh cá của hắn thì mới phỉ nhổ: “Ngủ một giấc đến tận bây giờ cũng không ai chào đón một tiếng. Chẳng lẽ mọi người tưởng mình chết ở trên thuyền rồi?” Hắn ta vừa nói vừa kéo lưới trên sông, sau mấy lần dùng sức, hắn mới phát hiện cái lưới này rất nặng tựa như có gì đó đã lấp đầy nó. Hứa Đại Niên gãi đầu: Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ mấy con cá nhảy trúng vào lưới ư? Nghĩ thế, hắn ta đột ngột kéo, toàn bộ lưới đánh cá đáp xuống thuyền, bọt nước vung ra dính đầy đầu đầy cổ hắn ta. Hứa Đại Niên lau mặt rồi từ từ mở mắt ra. Nhưng khi thấy rõ ràng thứ ở trong lưới đánh cá là gì thì cơ thể run lẩy bẩy, không đứng thẳng nổi, suýt nữa ngã xuống sông. Trong khoang thuyền là một đống tiền giấy trắng bóc, ngoài tròn trong vuông. Mỗi lỗ vuông đều như đôi mắt dữ tợn chăm chú nhìn Hứa Đại Niên như muốn đâm hắn ta hàng trăm hàng nghìn lỗ. Cùng lúc đó, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng “Rầm”, một làn sóng cao vài thước ập đến làm con thuyền nhỏ chao đảo, suýt bị lật mấy lần. *** Hữu Nhĩ mở hộp gỗ được chạm trổ tinh xảo ra, mím môi nhìn thoáng qua rồi hơi nhún vai: “Tưởng là đồ ăn ngon gì, hóa ra thứ lão đưa cho cô chẳng qua cũng chỉ là hai vại lá trà thôi” Yến Nương liếc xéo hắn ta một cái: “Còn nhìn nó làm gì vậy? Không mau vứt đi, làm bẩn bàn của ta” Hữu Nhĩ cung kính nói vâng, cầm lấy hộp gỗ đi ra ngoài viện nhưng vừa mới mở cửa thì cơ thể chợt khựng lại, nhìn người ngoài cửa không chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nên đi ra ngoài hay vòng lại vào trong. “Đứng sững ở đó làm gì, bảo ngươi vứt nó đi cơ mà?” Giọng nói uể oải của Yến Nương vọng đến từ phía sau, Hữu Nhĩ xấu hổ nhe răng cười: “Cô có khách này” “Khách?” Yến Nương không kiên nhẫn ngồi dậy, mắt nhìn ra cửa. Khi bắt gặp dáng người già nua nhưng vẫn đĩnh đạc thì ngây ngẩn nhưng cũng chỉ sửng sốt một lát. Sau đó nàng lại cười tự nhiên bình tĩnh như ngày thường, đi ra đón, hơi cong người làm lễ: “Trình đại nhân”. Trình Đức Hiên duỗi tay ý bảo nàng đứng dậy, ánh mắt cẩn thận đánh giá gương mặt lạnh lùng nhưng không mất đi sự xinh đẹp: Vị cô nương trước mặt này, tuy luận về tư sắc không phải là xuất sắc, cũng không đến mức làm người ta vừa gặp đã thương, nhưng trên người nàng thật sự có mùi hương đặc biệt hơn so với người khác. Ông ta không thể hiểu nổi trong giây lát. Có lẽ cũng chính cảm giác khó nắm bắt này mới có thể trở thành vũ khí quyến rũ sắc bén, làm bọn không kìm được phải kiếm tìm, nhìn thấu nàng. Nghĩ lại điều đó lại cảm thấy không đúng: Cảm giác thần bí này đối với đàn ông háo sắc đúng thật là khó cưỡng. Nhưng Trình Mục Du tuyệt tình đến thế, sao chỉ có thể đơn giản là sinh tình với con gái vì chút lòng tò mò được? “Trình đại nhân, trời đã tối, không biết đại nhân có chuyện gì mà lại tới tiệm thêu của ta vậy?” Giọng nói của Yến Nương vang lên, kéo Trình Đức Hiên ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn. Ông ta nhướng mày. ”Cô nương biết ta là ai sao?” Yến Nương gật đầu: “Khí chất của đại nhân bất phàm, đoán ra thân phận của ngài cũng không khó” “Nhưng cô nương lại làm như không vừa lòng với lễ vật ta đưa cho lắm… “ Trình Đức Hiên nói thẳng, muốn nhìn xem nàng ứng đối như thế nào. Yến Nương nhoẻn miệng cười, biện bạch cho bản thân: “Lễ vật đại nhân đưa dĩ nhiên là cao cấp. Chỉ là ta không thích trà, ngửi thấy mùi trà sẽ cảm thấy đau đầu nên không thể nào không lãng phí đồ vật tốt như thế” Trình Đức Hiên thấy nàng trả lời thẳng thắn, trong lúc nhất thời hơi không tự nhiên. Ông ta nhìn tiệm thêu, làm bộ không để ý hỏi: “Cô nương một mình lẻ loi đến thành Tân An mở thôn trang ư? Không có người nhà thân thích đi theo à?” “Không có, cha mẹ ta mất sớm. Dù gì thì ta cũng phải vì bản thân mà mưu sinh” Nàng trả lời không mặn không nhạt, chỉ một câu nói mà đã lừa được Trình Đức Hiên. Trình Đức Hiên xấu hổ cười: “Thì ra là thế, xin hỏi cô nương là người phương nào. Vì sao lại rời quê nhà đến Tân An?” “Yến Nương lưu lạc trên giang hồ từ thuở bé, không nơi nương tựa, cũng không biết cội nguồn của mình ở đâu. Dù đi đến nơi nào cũng như nhau thôi” Nàng bốn lạng đẩy nghìn cân, hóa giải lòng tò mò của Trình Đức Hiên dễ như trở bàn tay. “Vậy…” Còn muốn hỏi thêm vài câu, bỗng nhiên Hữu Nhĩ ở cạnh cửa thốt lên: “Trình đại nhân, ngài phải đi về hả? Nãy giờ ta vẫn luôn ở đây giúp ngài mở cửa nên tay đau quá” Ý đuổi khách trong lời nói rất rõ ràng. Trình Đức Hiên đành phải vội vàng cáo từ, đi về phía cửa. Khi đi qua Hữu Nhĩ, ông ta nhìn cái hộp trong tay hắn ta, chần chừ trong chốc lát. Vừa định bước qua ngưỡng cửa thì Hữu Nhĩ gọi lại: “Đại nhân, lá trà này lãng phí cũng không tốt. Hay là đại nhân đem nó về đi?” *** Nhìn Trình Đức Hiên đem lá trà về. Tưởng Tích Tích vội ra hiệu cho Tấn Nhi, kéo tay cậu nhẹ nhàng đi ra nhà. Trình Mục Du mấp máy môi vài lần, cố gắng nén ý cười xuống rồi nói với Trình Đức Hiên: “Cha, con đã khuyên là không cần đi mà cứ khăng khăng là sao thế? Chắc là cha đụng vào đinh rồi” Trình Đức Hiên không buồn bực, trái lại hơi nhẹ lòng: Ông ta luôn sợ Trình Mục Du giống như Trình Thu Trì là bị phụ nữ mê hoặc. Nhưng thoạt nhìn vị cô nương tên Yến Nương không quan tâm đến con trai. Thậm chí còn có chút chán ghét. Tuy ông ta không rõ nhưng giờ đã không còn cảnh giác và phòng bị nữa, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít. Ông ta uống ngụm trà cho thanh giọng, đáp lại Trình Mục Du: “Đừng nói đến chuyện này, mấy ngày nữa thuyền muối sẽ cập bến. Lần này Thánh Thượng phái ta tới đây là để muốn đốc thúc chuyện này, phủ Tân An đã chuẩn bị tốt chưa?” Trình Mục Du gật đầu: “Bến tàu đã được gia cố, người khuân vác cũng được chọn lựa tỉ mỉ. Thuyền sẽ được người của quan phủ giám sát suốt quá trình, tuyệt đối sẽ không có bất cứ sai lầm nào”