Chương 36: Hôn sự Hai con ngựa kéo xe đã chạy suốt một ngày đường cho nên tới khi đến trước cổng phủ Tân An thì chúng đã mệt lả, gõ vó ngựa trên mặt đất một cách không kiên nhẫn khiến bụi đất tung bay mù mịtTưởng Tích Tích dẫn Tấn Nhi xuống xe trước, theo sau là Yến Nương và Trình Mục Du. Dọc đường, mọi người không hề nhiều lời mà chỉ quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ngay cả Tấn Nhi cũng phát hiện ra bầu không khí trong xe ngựa vô cùng kỳ lạ. Sau khi hỏi han vài câu mà chẳng có ai giải thích, cậu lập tức thức thời ngậm miệng lại rồi dựa vào người Tưởng Tích Tích và không nói thêm một câu nào suốt chặng đường còn lại. Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi không gian nhỏ hẹp đó nên Tưởng Tích Tích và Tấn Nhi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi tạm biệt Yến Nương, họ dắt tay nhau bước vào phủ Tân An. Nhưng vừa đi được vài bước, họ đã nghe thấy một giọng nói hơi tức giận vang lên từ phía sau. “Trình đại nhân! Xin dừng bước! Yến Nương có chuyện muốn hỏi đại nhân” Tưởng Tích Tích và Tấn Nhi đồng thời quay đầu lại vì muốn nhìn xem Trình Mục Du sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng hắn chỉ hơi sửng sốt và ngay lập tức đi theo Yến Nương tới tiệm thêu Tế Hồng, không chút do dự. “Tích Tích tỷ tỷ! Cha đã chọc giận Yến Nương rồi sao?” Tấn Nhi nhìn theo bóng lưng đang vội vàng rời đi của hai người, vừa kéo góc áo của Tưởng Tích Tích vừa thấp giọng hỏi. Tưởng Tích Tích cười khổ: “Tỷ vốn nghĩ rằng Yến Nương không giống với những nữ tử khác. Tỷ không ngờ rằng nàng ấy cũng sẽ nổi giận khi gặp khó khăn và thẹn quá hóa giận khi bị từ chối” “Tỷ nói vậy là có ý gì?” Tấn Nhi càng thêm mơ hồ không rõ. Tưởng Tích Tích khẽ vuốt búi tóc của cậu, vừa lắc đầu vừa chép miệng: “Đệ còn nhỏ nên nếu tỷ có nói thì đệ cũng không hiểu đâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về và thắp mấy nén hương cho Bồ Tát, khẩn cầu cho cha đệ quay về bình an vô sự và vẫn còn đầy đủ tứ chi đi” *** Tất cả lá cây trên giàn nho đều đã rơi rụng, chỉ còn lại một vài dây leo già cỗi và vàng úa đang buông lơi và uốn lượn giữa không trung, trông giống như một tấm lưới to lớn đang ngăn cách hai người với thế gian. Yến Nương lẳng lặng nhìn Trình Mục Du suốt hồi lâu, cuối cùng hỏi một câu mà nàng không thể nào hiểu được. “Vì sao đại nhân không muốn lấy ta?” Trình Mục Du chưa kịp trả lời thì nàng lại tiếp tục hỏi không ngừng: “Đại nhân chê cười ta không đủ hiền lương sao? Không đủ thông tuệ? Hay là ta không đủ xinh đẹp và duyên dáng? Tại sao ta đã đồng ý với lời đề nghị của lệnh tôn nhưng ngài lại khăng khăng từ chối ta?” Lúc nói đến đây, lồng ngực Yến Nương phập phồng dữ dội, lông mày cũng hơi cau lại, hiển nhiên là nàng đang cố gắng kìm nén lửa giận. Trình Mục Du nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Yến Nương thì trong lòng vừa ngột ngạt vừa buồn cười. Hắn khẽ thở dài, chọn lọc và sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi nói: “Yến cô nương thật sự nổi trội hơn người, những nữ tử bình thường không thể nào sánh kịp với cô. Nhưng mà hôn sự giữa nam và nữ không thể dùng điều kiện để cân đo đong đếm được. Trình mỗ coi trọng chữ ‘tình’ hơn hết thảy” Yến Nương không còn gì để nói, thật lâu sau mới khẽ chớp mi vài cái và hỏi: “Ý của đại nhân là, ngài chưa từng động lòng với ta sao?” Khi nàng hỏi câu này, một chiếc lá chậm rãi lướt qua giữa hai người và đáp xuống giày của Trình Mục Du, tạo ra một sự lay động khẽ khàng mà chỉ hắn mới có thể nghe thấy. Trình Mục Du nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh như làn thu thủy đang nhẹ nhàng run lên của nàng: “Ta có! Nhưng cô nương thì không!” “Ta cũng có” Yến Nương không cần nghĩ ngợi đã nói ra ba chữ này. Thậm chí để biểu thị sự quyết tâm của mình, nàng còn chỉ ba ngón tay lên bầu trời trong xanh và nói một cách quyết liệt: “Ta thật sự có động lòng. Đại nhân đã cứu ta thoát khỏi nguy hiểm nhiều lần cho nên ta đã sớm âm thầm nảy sinh tình cảm với ngài. Mong đại nhân đừng xem tấm chân tình của Yến Nương là chuyện vặt vãnh và vứt bỏ nó như đôi giày cũ rách” Thấy nàng chỉ tay lên trời lập lời thề, khuôn mặt Trình Mục Du nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng nếu lúc này Yến Nương không tập trung bịa đặt lời nói dối thì ắt hẳn nàng có thể nhìn ra trong nụ cười của hắn còn có chút bi thương và bất đắc dĩ. “Cô nương thật sự muốn gả cho Trình mỗ sao?” Cuối cùng, sau khi Yến Nương bình tĩnh lại, Trình Mục Du đã hỏi nàng câu hỏi mà nàng đang vô cùng mong chờ. *** Trình Mục Du vừa lê thân thể mệt mỏi vào trong viện thì Tấn Nhi đã lập tức tiến lên nghênh đón hắn, vừa lắc lư bàn tay của hắn vừa hỏi: “Cha! Cha muốn lấy Yến Nương đúng không?” Trình Mục Du liếc nhìn cậu: “Vừa rồi con đã nấp sau bức tường để nghe trộm sao?” Tấn Nhi lè lưỡi: “Cũng vì con lo lắng cho cha thôi mà. Tích Tích tỷ tỷ dự đoán rằng cha sẽ gặp nguy hiểm cho nên con mới đi nghe lén” Nói tới đây, cậu đột nhiên chớp chớp đôi mắt to và cẩn thận đánh giá sắc mặt Trình Mục Du: “Kỳ lạ thật! Tại sao cha sắp lấy vợ mà lại không hề vui vẻ gì cả? Rõ ràng cha thích Yến Nương cơ mà?” Trình Mục Du chậm rãi quỳ xuống trước mặt Tấn Nhi: “Tấn Nhi! Con có hiểu câu nói ‘quân tử không được giậu đổ bìm leo’ không?” Tấn Nhi lắc đầu và nhẹ giọng trả lời: “Cha lấy Yến Nương thì sao lại gọi là giậu đổ bìm leo? Huống chi, nếu cha đã nói việc này là giậu đổ bìm leo thì tại sao sau đó cha lại đồng ý cưới tỷ ấy?” Trình Mục Du gãi nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn và thanh tú của cậu: “Ta vốn cho rằng làm vậy là giậu đổ bìm leo, nhưng sau này ta mới phát hiện ra đó là cách giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Bởi vì hình như nàng hoàn toàn không xem chuyện gả cho ta là một chuyện quan trọng và to tát. Vì vậy, ta đã lập tức giúp nàng toại nguyện!” Những lời này hoàn toàn khiến Tấn Nhi trở nên mông lung và mù mịt. Cậu khẽ cau mày và lẩm bẩm: “Tại sao giậu đổ bìm leo lại có thể giúp người khác hoàn thành tâm nguyện? Con thật sự không hiểu được. Hơn nữa, hôn sự giữa nam và nữ vốn là đại sự của đời người, vì sao cha lại nói rằng Yến Nương không quá để tâm tới chuyện này, còn cha lại lo âu và đau buồn như vậy?” Nhìn dáng vẻ ngây thơ và mơ hồ của cậu, Trình Mục Du vừa lắc đầu vừa khẽ cười rồi nói: “Tiểu tử ngốc! Vì yêu nên mới lo âu, vì yêu nên mới sợ hãi. Nếu phải xa cách người mình yêu thì cho dù không lo cũng phải nảy sinh e sợ. Đợi đến khi trưởng thành thì con sẽ hiểu được chuyện này thôi” *** Một ngày trước khi Yến Nương được gả vào Trình gia, Lý Ngọc San bị phủ Khai Phong phán quyết và kết án vì phạm phải tội ác phản nghịch. Nàng ta bị thích chữ lên mặt và bị đày tới Đăng Châu. Khi đến Từ Châu, quan binh áp giải cho phép các phạm nhân dừng lại nghỉ ngơi một lúc. Lý Ngọc San ngồi xuống đất và nhìn về phía chân trời xa xăm. Những áng mây đang trôi dạt và phiêu lãng đầy quyến luyến về phía cuối trời. Chúng không bao giờ trở lại, cũng giống như năm tháng sẽ không bao giờ đảo ngược. Nàng ta nhìn ngắm một hồi, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ buồn bã và bi thương: “Công tử! Ta không làm được gì cả, chỉ còn cách nhờ vào nàng ta để hoàn thành ước vọng của mình thôi!” Đột nhiên một tia sáng nhàn nhạt lóe lên khiến Lý Ngọc San chói mắt. Nàng ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đang đứng trên sườn núi cách đó không xa, trong tay người đó đang cầm một chiếc khăn thêu màu bạc. *** Vài tháng trước. “Lý cô nương! Người đã chết đi không thể sống lại. Ta đã an táng cả nhà Tống Minh Triết dưới lớp cỏ xanh để giúp thi thể bọn họ không phải chịu cảnh lưu lạc nơi hoang vu hay là linh hồn không có chốn về rồi. Cô cũng đừng tiếp tục cố chấp nữa. Nhanh chóng rời đi đi” “Cô nương… Ta muốn báo thù! Báo thù cho công tử, cho lão gia và cho những người đã chết oan uổng của Tống gia!” “Nếu đã biết ai là người đã giết Tống gia thì cô cũng nên hiểu rằng, cô hoàn toàn không thể trả thù cho họ dựa vào sức lực của chính mình được” “Nhưng cô nương có thể, phải không?” “Cô… không sợ chết ư?” “Bây giờ trái tim ta đã chết lặng rồi. Nếu có thể chết một cách ý nghĩa thì ta nguyện kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cô nương” Lý Ngọc San nhìn nữ tử mặc y phục xanh biếc trước mặt, trong đôi mắt ướt đẫm đột nhiên hiện lên một tia sáng.