Chương 44: Con tò vò Tuyết đã ngừng rơi, song số tuyết còn đọng trên mái hiên vẫn bị gió thổi bay và rơi lả tả xuống dưới, sau đó bao phủ kín đầu Yến NươngTrình Mục Du đẩy cửa đi vào và đúng lúc nhìn thấy Yến Nương đang ngồi dưới mái hiên. Làn tóc đen óng của nàng bị tuyết trắng bao phủ tựa như đang đội một cái mũ lông xù màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo và lấp lánh. Tuy Trình Mục Du biết nàng không sợ lạnh nhưng hắn vẫn rất đau lòng. Trình Mục Du vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Yến Nương và vươn tay phủi tuyết trên đầu giúp nàng. Chỉ có điều sau khi phủi tuyết xong, hắn cảm thấy hành động này có vẻ quá thân mật nên ngượng ngùng hắng giọng rồi nói với nàng một cách dịu dàng: “Suốt bữa ăn ta không nhìn thấy phu nhân nên đoán rằng nàng đã đến tiệm thêu. Suốt mấy ngày qua, ta thấy nàng luôn nặng trĩu tâm sự và ưu tư, làm gì cũng lo lắng và mệt mỏi nên ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hỏi phu nhân. Lẽ nào nàng đang trách cứ ta vì chuyện của Khổng Chu sao?” Yến Nương không nhìn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào lớp tuyết còn đọng lại trong sân và nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó là lựa chọn của chính Khổng Chu. Hắn ta là nghĩa sĩ thời Xuân Thu nên luôn đặt đại nghĩa lên hàng đầu. Ta cũng không hề cảm thấy kỳ quái khi hắn ta lựa chọn như vậy. Chỉ có điều hắn ta đi theo ta đã lâu, cũng vì ta mà đã nhiều lần gặp nguy hiểm, thậm chí còn bị yêu đạo kia đánh tới mức hồn phi phách tán. Do đó, lòng ta luôn cảm thấy miễn cưỡng và trống trải khi hắn ta phải rời đi một cách đột ngột như vậy” Trình Mục Du gật đầu rồi nhặt một cành cây lên để viết tên Khổng Chu xuống nền tuyết. Sau đó, hắn vừa nhìn nó vừa nhẹ nhàng nói: “Khổng Chu không chỉ nhân nghĩa và thấu tình đạt lý mà còn chính trực và túc trí đa mưu. Vì vậy khi Thôi Giác nghe nói hắn ta sẵn sàng đồng hành cùng mình, Thôi Giác đã cực kỳ mừng rỡ và vội vàng đưa Khổng Chu đi theo. Hắn ta sợ rằng Khổng Chu sẽ đổi ý nên đã lập tức bỏ qua ta” “Quả thật Khổng Chu là sự lựa chọn đúng đắn nhất. Dưới sự quản lý của hắn ta, âm phủ sẽ rất chỉnh tề và trật tự, thưởng phạt rõ ràng. Điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cả nhân gian lẫn ma giới” Khuôn mặt Yến Nương lộ ra nụ cười tươi tắn mà đã lâu Trình Mục Du không thấy. Nụ cười này giống như một phong cảnh đẹp đẽ và an nhiên, mang đến cho Trình Mục Du một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. “Đúng vậy! Nhưng trước khi đi, hắn ta vẫn nhớ đến phu nhân và hỏi Thôi Giác về con tò vò. Sự tận tâm của hắn ta dành cho nàng thật sự khiến ta cảm động” Yến Nương khẽ mỉm cười: “Khổng Chu biết cuốn sổ sinh tử của Thôi Giác chứa đựng tất cả mọi thứ trên thế gian, vì vậy hắn ta đã hỏi thăm về loài tò vò kia. Nhưng đáng tiếc là phán quan không thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ. Dẫu vậy, để báo đáp ân tình của Khổng Chu, Thôi Giác vẫn cho chúng ta một vài gợi ý. Chỉ có điều ta đã nghĩ ngợi suốt mấy ngày nhưng vẫn chưa thể hiểu ra rốt cuộc gợi ý của ông ta có ý nghĩa sâu xa gì!” “Con tò vò, con tò vò, con tò vò” Trình Mục Du bắt chước giọng điệu của Thôi Giác khi ông ta để lại mấy câu nói kia trước khi rời đi: “Lúc đó, ong ta chỉ nói con tò vò ba lần, sau đó không nói thêm gì nữa mà đã cùng Khổng Chu đi vào Hoàng Tuyền. Nhưng nếu ba con tò vò này là một lời gợi ý thì cũng quá khó hiểu rồi” “Con tò vò, con tò vò, con tò vò…” Yến Nương cũng lẩm nhẩm ba chữ này. Nàng chậm rãi ngước mắt lên rồi từ tốn nói: “Quan nhân! Tuy ba từ này đều là ‘con tò vò’ nhưng hai từ đầu tiên và một từ cuối cùng lại có ngữ điệu khác nhau. Ta nhớ rõ lúc Thôi Giác nói từ cuối cùng, ông ta đã cười nhạt như thể đã ngộ ra cái gì đó. Dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra của ông ta vô cùng kỳ quái” Trình Mục Du lập tức gật đầu: “Ta cũng phát hiện điều này. Chẳng lẽ con tò vò không chỉ có nghĩa là một con thiêu thân mà còn có ý nghĩa sâu xa khác?” Hắn vừa nói xong thì cánh cửa của tiệm thêu Tế Hồng đột nhiên bị đẩy ra lần nữa. Dưới sự nâng đỡ của đám người hầu, Trình Đức Hiên bước vào sân còn đầy tuyết một cách cẩn thận. Phía sau ông ta là một người vừa gầy gò vừa thấp bé, tựa như không thể chống đỡ được bộ quan phục tinh xảo màu tím làm bằng gấm Vân Nhạn trên người. Tuy rằng ông ta có vẻ gầy yếu và tiều tụy, trên gò má còn có nếp nhăn thật sâu, nhưng đôi mắt già nua kia lại ẩn chứa ánh sáng thâm thúy sáng ngời và đầy kích động. “Mục Du! Con nhìn xem ai đến đây này. Vương đại nhân cảm kích vì con có công phá án nên đã đích thân tới đây để nói lời cảm tạ!” Trình Đức Hiên vô cùng vui vẻ nhường đường cho người phía sau. Ngay sau đó, Vương đại nhân loạng choạng tiến lên phía trước nhưng suýt chút nữa đã bị trượt chân trên nền tuyết, may là có Trình Mục Du bước tới đỡ nên ông ta mới không bị ngã xuống. “Hiền chất! May mà cháu đã nhìn rõ mọi việc nên vụ án mạng đã bị phủ bụi trong nhiều năm qua mới được phá giải. Con trai, con dâu và đứa cháu trai đã chết thảm của lão phu cũng coi như đã được an lòng nhắm mắt rồi. Ta thật sự không biết nên tạ ơn cháu như thế nào” Vương Thời Vân vừa nói vừa đặt bàn tay gầy guộc của mình lên mu bàn tay của Trình Mục Du. Trình Mục Du đang định nói vài câu khách sáo thì đột nhiên cảm thấy trên tay nóng ẩm. Hắn vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy khuôn mặt Vương Thời Vân giàn giụa nước mắt, thân thể nhẹ nhàng run lên, quả thật trông giống đang giải tỏa bi thương và áp lực dồn nén suốt nhiều năm qua. Trình Mục Du vốn có thành kiến rất nặng nề với Vương công tử, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Vương Thời Vân thì hắn cũng không khỏi khẽ run lên rồi thở dài: “Thôi bỏ đi! Tuy Vương công tử là người tàn nhẫn và độc ác nhưng tình yêu thương của Vương đại nhân đối với con cái không khỏi khiến người ta động lòng. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vốn là bi kịch khó chịu đựng và tiếp nhận nhất trên thế gian này. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Vương đại nhân đã già nua thành dáng vẻ này, nhất định ông ta đã phải trải qua những chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng. Đó cũng coi như đã trả hết phần tội lỗi của Vương công tử” Nghĩ đến đây, Trình Mục Du vội vàng đỡ Vương Thời Vân đứng dậy rồi khẽ gật đầu với Yến Nương. Đoàn người cùng nhau đạp lên nền tuyết và đi về phía phủ Tân An. *** Hữu Nhĩ bước vào phòng và rũ sạch tuyết bám trên người, sau đó đi đến bên cạnh Yến Nương và đặt một bình trà nóng trước mặt nàng. Nó kéo một chiếc ghế ra ngồi và bắt tréo chân, sau đó vừa xoa tay mình vừa hỏi nàng: “Cô nương, trong nhà có khách sao?” Yến Nương nhấp một ngụm trà mà không hề ngẩng đầu lên. Nàng hơi nhướng mày và đáp: “Vương Thời Vân! Không ngờ lão già này lại đích thân đến phủ Tân An!” Hữu Nhĩ vừa chống cằm vừa hỏi tiếp: “Ông ta là người tốt hay kẻ xấu vậy? Ta thấy Trình Đức Hiên đối xử với ông ta rất ân cần và chăm chút, còn vội vàng sai người hầu chuẩn bị rượu và đi chợ mua thức ăn nữa” Yến Nương cười khẩy rồi đáp: “Ta không biết ông ta là người tốt hay kẻ xấu. Ta chỉ biết ông ta là một vị quan tốt và cẩn trọng, làm việc tới nơi tới chốn, đồng thời còn giúp đỡ Triệu đại nhân xử lý sự vụ hằng ngày và cũng là cánh tay đắc lực nhất của Triệu đại nhân” Hữu Nhĩ bĩu môi, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Ta nói thật nhé, cho dù sống thêm vài trăm năm nữa thì ta cũng không thể hiểu được tất cả chuyện và con người trong thiên hạ. Nếu Vương Thời Vân là một vị quan tốt thì sao lại không phải là người tốt? Làm sao có thể công bằng và chính trực nếu tính cách của ông ta có khiếm khuyết?” Yến Nương chỉ tay vào mi tâm của nó rồi nói: “Ngươi đấy! Ngươi luôn cho rằng bản tính con người quá mức đơn giản. Nhưng mà con người là động vật phức tạp nhất trên thế gian này. Mỗi người đều có vài bộ mặt khác nhau và biến hóa khôn lường. Có đôi khi ngay cả ta cũng phải tự mình suy xét lại bản thân” Hữu Nhĩ nắm lấy mấy sợi tóc lưa thưa trên đỉnh đầu rồi hỏi vặn: “Nhưng vì sao cô nương lại cảm thấy Vương Thời Vân không chắc là người tốt?” Yến Nương lại nhấp một ngụm trà, sau đó đột nhiên ghé đầu sát tai Hữu Nhĩ rồi khẽ hỏi: “Ngươi không nhìn thấy tầng tầng lớp lớp bóng đen đậu trên vai ông ta sao? Bọn họ vừa nhìn thấy ta liền không muốn rời đi, không biết là có mối thù khắc cốt ghi tâm nào với Vương Thời Vân nữa” Hữu Nhĩ lập tức nhăn mặt suy nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Nó lắc đầu một cách bất lực rồi uống cạn tách trà nóng.