Chương 23: Rồng Yến Nương bỗng sững sờ, sau đó đáp: “À… Tất nhiên rồi”Lưu Tự Đường nghe xong khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt, xem ra là ta lo nghĩ linh tinh rồi” Yến Nương thấy hắn ta nói vậy thì nổi hứng thú. Nàng bước lên một bước, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Lưu Tự Đường: “Lưu đại nhân có gì cứ nói thẳng, tiểu nữ ngu dốt, e là không hiểu ý ngài muốn nói” Biểu cảm của Lưu Tự Đường vẫn không thay đổi: “Thế ta nói, nếu ta có nói gì không đúng, mong phu nhân bỏ qua cho” Giữa bầu không khí lạnh giá, hắn ta hít nhẹ một hơi: “Tuy ta mới quen biết Trình huynh chưa lâu, nhưng ta rất kính nể huynh ấy. Huynh ấy là người có tấm lòng nhân hậu, tính tình rộng rãi, bất kể là với bạn bè hay người thân huynh ấy đều như vậy. Ta cũng nhận ra Trình huynh rất quan tâm đến phu nhân, chuyện gì huynh ấy cũng nghĩ đến phu nhân trước tiên, vậy nên ta cảm thấy không yên tâm lắm” Yến Nương nhướn mày: “Không yên tâm về cái gì?” Lưu Tự Đường nhìn nàng: “Ta sợ huynh ấy yêu nhầm người, uổng một mối tình si” “Ồ?” “Phu nhân thông cảm cho sự mạo muội này, ta nhiều chuyện hỏi một câu, cô có tình cảm với Trình huynh không?” Yến Nương ngẩn ra: “Ta… ta không ghét chàng…” “Chỉ không ghét thôi à?” Yến Nương liên tục chớp mắt, nét mặt trông khá ngây thơ: “Cần tình cảm gì nữa chứ?” Lưu Tự Đường trố mắt nghẹn họng, hắn ta nhìn nàng nói: “Mới vừa rồi phu nhân còn nói hay lắm mà, gì mà giống như cành khô nảy mầm, cây già nở hoa…” Yến Nương nhún vai: “Đặt trường hợp là hai người thì dĩ nhiên ta hiểu rồi, vừa nhắc tới Tưởng cô nương là mặt ngài đỏ au, giống như ráng chiều vậy. Nhưng chính ta lại không hiểu thứ tình cảm yêu đương này rốt cuộc là gì. Tóm lại…” Nàng dang hai tay, trông có vẻ bất lực: “Nghe thật phức tạp, thật khó hiểu” Lưu Tự Đường càng mê man hơn: “Phu nhân và Trình huynh đã thành thân rồi mà người vẫn không hiểu tình yêu là gì?” Yến Nương vốn định hỏi ngược lại hắn ‘thành thân rồi thì sao’, song nàng lại thay đổi suy nghĩ vì chợt cảm thấy đuối lý. Thế là nàng đáp khéo: “Được rồi Lưu đại nhân, ta đã hiểu ý ngài, lát nữa quan nhân về, ta sẽ nói rõ chuyện này với chàng ấy, ngài hãy yên tâm đi” Lưu Tự Đường thầm nhủ đây không phải chuyện muốn nói rõ là có thể nói, nhưng khi thấy gương mặt ngây thơ của Yến Nương, hắn ta bỗng cảm thấy nói với nàng cũng chẳng thấm vào đâu, thế là đành phải ôm quyền cáo biệt rồi quay lại phòng bếp hâm nóng chén thuốc đã nguội ngắt từ lâu. Ai ngờ mới đi được vài bước, Yến Nương đứng đằng sau đã gọi hắn ta lại: “Lưu đại nhân, nếu ngài thật lòng thích Tưởng cô nương thì hãy dẫn nàng ấy rời khỏi đây đi, cao chạy xa bay, đừng dính vào chuyện trong triều nữa” Yến Nương cười nhạt trước ánh mắt dò hỏi của hắn ta: “Nơi đó không thích hợp với ngài, cũng không thích hợp với Tưởng cô nương. Hai người đều là người trong sạch, không nên mắc kẹt trong chỗ dơ bẩn ấy. Trời đất ngoài kia bao la và thoáng đãng hơn, chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt thì tứ hải bát hoang, nơi nào không phải là nhà chứ?” Lưu Tự Đường nhìn nàng một hồi, mãi mà vẫn không tìm được thứ mình muốn từ gương mặt bình lặng của nàng, vì vậy hắn ta trầm ngâm gật đầu rồi xoay người ra khỏi sân. “Nếu sự thật có thể gây tổn thương cho người khác thì thà giấu nó đi còn hơn, với ngài và Tưởng cô nương cũng vậy” Tiếng bước chân của hắn ta ngày càng xa, Yến Nương khẽ khàng buông một câu. *** Ánh nến chập chờn quấy nhiễu suy nghĩ của Trình Mục Du, hắn bèn thổi tắt nó để mình chìm vào bóng tối như chìm vào vùng biển sâu… “Trình đại nhân xin dừng bước” “Ngươi là…” “Thẩm Ký Như, con của Thẩm Ngọc Kỳ. Thẩm gia ta trước đây luôn ngụ ở trấn Ngọc Tuyền – sở hạt Tân An, sau đó đã dời đến Giang Nam. Một năm trước, đại nhân từng sai một vị quan gia tới Thẩm gia dò hỏi về chuyện của Yến cô nương, lúc ấy, ta đã nói dối với thuộc hạ của đại nhân. Khi đó ta nói dối vì sợ để lộ thân phận của vị cô nương kia, bây giờ ta tìm đại nhân để nói rõ nội tình bởi vì đại nhân là một người đáng tin cậy, mong rằng đại nhân có thể thông cảm cho nỗi khổ của ta” “Bây giờ sao ngươi lại cảm thấy ta đáng tin cậy rồi?” “Đại nhân cũng tham dự lễ tế mười năm, còn bằng chứng nào tốt hơn cái này ư?” “Thẩm công tử, Trình mỗ cảm tạ sự tín nhiệm của ngươi, nhưng điều ngươi muốn nói, Trình mỗ đã biết rồi” “Đại nhân đoán được thân phận của Yến cô nương rồi à?” “Không giấu Trình công tử, nhờ lúc trị thương cho nàng mà ta đã nhìn thấy thân phận thật sự của nàng. Nhưng khi đó ta vẫn chưa chắc lắm, sau này, ta có nghe một thuộc hạ kể rằng lúc còn trẻ ông ta cũng từng trải qua chiến dịch đầu tiên giữa Tống và Liêu, ông ta đã nhắc tới người có ân tình với tiên đế, đó là lần đầu ta liên hệ nàng với người ấy. Bàn Long ẩn mình dưới chiếc gương, Thải Phượng rượt đuổi trên rèm thấp, nàng có một người luôn nhớ và một mối thù phải báo, không phải hắn ta thì là ai?” “Hóa ra đại nhân đã biết từ lâu rồi, vậy là Thẩm mỗ đã nghĩ nhiều” “Thẩm công tử, nếu tiện thì Trình mỗ còn một chuyện muốn thỉnh giáo” “Mời Trình đại nhân nói” “Kinh Vân Lai từng kể, lúc sắp chết đói trong hố thi cốt, ngài ấy đã được một đội quân cứu sống, tướng quân dẫn đầu chắc là tiên đế nhỉ?” “Trình đại nhân đoán không sai, hồi tiên đế vẫn chưa xưng đế, ngài ấy từng đích thân đưa lương đến trấn Ngọc Tuyền, cứu người dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Cũng chính tại nơi đó, cha ta đã quen biết tiên đế, về sau ông đi theo ngài vào triều làm quan. Nghe cha nói Lâm Kính Ẩn cũng tới trấn Ngọc Tuyền nhưng tiên đế không cho phép người đó theo, hai người còn nảy sinh tranh chấp vì chuyện này” “Vì sao không cho người đó theo?” “Tiên đế nói, một đại cô nương như nàng sẽ nhiễu loạn lòng quân. Nhưng chẳng được mấy ngày, Lâm Kính Ẩn lại mặt dày chạy theo. Lần này, nàng thay đổi hình dạng biến thành một vị công tử ngọc thụ lâm phong mặc bộ quần áo màu xanh. Tiên đế không còn lời nào để nói, đành phải cho nàng ở lại” “Vì sao nàng nhất định phải theo tiên đế?” “Báo ân” “Báo ân?” “Cá chép trăm năm hóa giao long, giao long ngàn năm hóa rồng, ngoài việc độ kiếp bình yên, giao long còn phải đề phòng chim Già Lâu La mưu đồ cướp đoạt nữa, khó khăn chất chồng. Nhưng con sông trôi mãi rồi cũng gặp bến, có lần nàng ấy bị vướng vào một đám hồng liên không thoát thân được, xui xẻo sao lúc ấy Già Lâu La lại phát hiện ra bóng dáng của nàng ấy, thế là nó lao xuống toan nuốt nàng ấy vào bụng. Cũng may tiên đế thi thoảng đi qua con đường này, ngài không đành lòng nhìn con rồng nhỏ mới mọc sừng bị ăn mất nên đã nhảy vào trong ao, lấy thân mình cản trở cái mỏ sắc nhọn của Già Lâu La trên mặt nước. Tiên đế là sao Tử Vi chuyển thế, là người đứng đầu Đẩu Sổ, Già Lâu La không dám lỗ mãng nên đành phải rời đi, nhờ vậy mà con rồng nhỏ kia mới bảo toàn được tính mạng” “Rồng…” “Rồng, vừa có thể u có thể minh, vừa có thể hóa to nhỏ, ngắn dài. Xuân phân thì lên trời, thu phân lại ẩn náu, nổi gió làm phúc cho vạn vật, trút mưa có thể cứu chúng sinh”