Chương 10: Đầu lâu Nàng ta nín thở và bước từng bước về phía bụi cỏ, vừa cúi người xuống thì nghe thấy giọng của Kinh tiểu thư vọng đến từ sau lưng: “Cô nương phát hiện ra gì rồi à?”Tưởng Tích Tích ra hiệu “suỵt” một tiếng và vẫy tay bảo Kinh tiểu thư lại gần. Vẻ mặt của Kinh tiểu thư từ từ trở nên nghiêm túc, cô ấy rón rén đi tới cạnh Tưởng Tích Tích và chậm rãi ngồi xổm xuống. Tưởng Tích Tích nhìn cô ấy một cái, hít một hơi thật sâu và đẩy đám cỏ dại trước mặt ra. Một vật lớn bằng bàn tay lăn vài vòng theo sự lay động của bụi cỏ rồi dừng lại trước mặt hai người. Trong lúc nhất thời, hai người không kịp nhìn ra đó là gì, đến khi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ nó, Kinh tiểu thư chợt né ra sau, lùi lại vài bước rồi ngồi phịch xuống đất, ôm bụng nôn mửa một hồi. Tưởng Tích Tích nhìn thứ dính mấy vết đỏ sẫm không nhúc nhích kia. Đó là một cái đầu lâu, nói đúng hơn thì là một cái đầu lâu đã bị tách ra, não bên trong vẫn chưa khô, một vài mẩu vụn đọng lại trên xương mặt. Bên cạnh cái đầu lâu có một con mắt, một con mắt đã bị gặm hơn nửa, đang đảo nửa lòng trắng nhìn chằm chằm vào hai cô gái trước mặt. “Sọ là bộ phận cứng nhất trên cơ thể” Trong đầu Tưởng Tích Tích đột nhiên xuất hiện lời nói của Trình Mục Du, nàng ta ngẩn người nhìn cái đầu lâu chỉ còn một nửa và lẩm bẩm: “Là nó, nhất định lại là nó, nó đã rời núi Khâu Hưng và tới đây” “Cô nương, “nó” mà cô nói là gì vậy?” Kinh tiểu thư cố đè nén cơn buồn nôn đang cuộn lên trong dạ dày, hỏi. “Ta nghĩ thứ đã ăn thịt Đắc Thắng là thứ ở trên núi Khâu Hưng,” Tưởng Tích Tích quay đầu nhìn cô ấy: “Đông Hương đâu rồi? Chúng ta đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng, xem xem rốt cuộc cái quái gì đang hại nhiều sinh mệnh như vậy” Giọng nói của nàng ta nhìn trở nên lạnh lùng chói tai, trong ánh mắt cũng dần dâng lên sát ý. Kinh Vân Lai nhìn Đông Hương được đám người làm đưa tới tiền đường, hai hàng lông mày cau chặt tạo thành hình chữ Xuyên. Tay chân của nàng ta bị trói lại, cơ thể được bọc lại bằng một lớp chăn bông dày, không biết va phải cái gì mà miệng đầy máu, máu tươi đang chảy xuống đất dọc theo khóe miệng. “Chuyện này là sao?” Kinh Vân Lai thong thả bước tới trước mặt Đông Hương, sau đó đưa mắt nhìn sang lão Hồ và vợ đang quỳ bên cạnh, tuy giọng điệu của ông ta rất bình thản nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm. “Sáng sớm nay mọi chuyện vẫn rất bình thường sao giờ tự nhiên lại bị điên chứ, lão gia, lão gia phải phân xử chuyện này cho chúng ta” Hai người thút thít nói, sau đó gục xuống mặt đất khóc rống lên. “Cha, sáng nay Đông Hương tới kho thóc, sau khi về thì thành thế này, còn cả Đắc Thắng nữa, hắn… bị giết ở kho thóc rồi, chỉ còn lại… nửa cái đầu lâu” Kinh tiểu thư nói xong bèn nhìn thoáng qua gã sai vặt đứng sau mình, gã sai vặt tiến nhanh về phía trước, đưa một cái bao bố tới trước mặt Kinh Vân Lai, nơm nớp tháo dây thừng ra. Kinh Vân Lai nhìn chằm chằm cái bao một lúc lâu, nếp nhăn giữa hai lông mày càng sâu hơn, mặt mày tối sầm lại: “Hắn và Đông Hương cùng tới kho thóc à?” Đột nhiên ông ta quay sang hỏi con gái. Kinh tiểu thư ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng nói: “Con không biết, nhưng chắc là lúc hắn bị giết Đông Hương cũng ở đó, chắc là vì đã thấy hết mọi chuyện nên mới sợ hãi đến mức mất tỉnh táo” Nghe thấy vậy, Kinh Vân Lai bèn đi tới trước mặt Đông Hương, ngồi xổm xuống và khẽ hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy gì ở kho thóc vậy? Là ai đã biến Đắc Thắng thành thế này?” Đông Hương ngẩn người nhìn Kinh Vân Lai, nàng ta mấp máy môi, nhắm mắt lại rồi đột nhiên run lên hết lần này tới lần khác, máu tươi trong miệng nhỏ tí tách xuống chăn bông. “Không hay rồi, hình như nàng bị co giật rồi” Kinh tiểu thư khẽ hô một tiếng: “Mau, lấy vải nhét vào miệng nàng đi, nếu không… nàng sẽ cắn lưỡi đấy” Đám người làm nhanh chóng tìm vải xung quanh, có người lập tức xé một góc y phục của mình, hoảng loạn nhét vào miệng Đông Hương. Nhưng Đông Hương chợt ngoảnh đầu tránh khỏi bọn họ, nàng ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Kinh Vân Lai: “Đứa bé, là một đứa bé, nó ăn hắn, ăn hết sạch, ha ha… Ha ha…” Tay chân của nàng ta lại co giật vài cái, sau đó co quắp ngã phịch xuống đất và ngất đi. Tất cả mọi người đều bị lời nói điên khùng của nàng ta dọa đến mức nghẹn họng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ nhìn trân trối, không dám cử động dù chỉ một chút. Ngay cả Kinh tiểu thư luôn bình tĩnh cũng che miệng lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng. “Trước hết hãy đưa Đông Hương xuống nghỉ ngơi rồi tìm một đại phu tới đây khám cho nàng ta đi” Kinh Vân Lai lên tiếng, sắc mặt của ông ta vẫn không hề thay đổi, không ai có thể đoán được dưới gương mặt âm trầm của ông ta ẩn giấu điều gì: “Ngọc nhi, tăng cường canh phòng trên dưới trong phủ và thông báo cho mọi người, không ai được phép lơ là cảnh giác” “Vâng thưa cha” “Còn nữa,” Ông ta nhìn lướt qua cái bao bố kia, sau đó thở dài nói: “An táng hài cốt Đắc Thắng đi” “Con biết rồi” Đông Hương được vài người làm khiêng đi, cha và mẹ của nàng ta khóc sướt mướt đi sau cùng. Lúc đi tới cửa, không biết là do hoảng sợ hay vì nguyên nhân gì khác mà một người làm vấp vào cửa một cái khiến tay bị nghiêng, lớp chăn bọc cơ thể Đông Hương lập tức tuột xuống, để lộ hơn nửa bộ ngực của nàng ta. Bà Hồ cuống quít kéo chăn lên che cho con gái, nhưng mọi người trong phòng vẫn nhìn thấy cảnh này, gương mặt của mấy người chưa cưới vợ lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng đưa mắt nhìn sang nơi khác. Kinh tiểu thư nhíu mày: “Tay chân lóng ngóng, làm chuyện gì cũng không xong” Cô ấy nhìn về phía phụ thân mình, phát hiện ông ta đang đứng trong bóng tối, một tia nắng chiều bất thình lình chiếu vào mặt ông, chia gương mặt thành hai nửa khác biệt, quỷ dị đến mức khiến cô ấy không dám… nhìn tiếp. Tưởng Tích Tích chạy nhanh như bay về phía chuồng ngựa. “Cô nương, Dương cô nương” Một giọng nói còn gấp gáp hơn cả bước chân của nàng ta vang lên sau lưng, Tưởng Tích Tích quay đầu lại thì thấy Kinh tiểu thư thở hổn hển đuổi theo sau, khẽ nở một nụ cười với mình: “Cô nương định đi à? Bây giờ trời đã tối rồi, cô ra ngoài một mình sợ là sẽ không an toàn đâu” Tưởng Tích Tích chắp tay hành lễ với cô ấy: “Đa tạ tiểu thư nhắc nhở, nhưng ta còn có việc gấp, không thể không đi được” “Cô nương gan dạ sáng suốt hơn người, nếu như ta đoán không nhầm thì chắc hẳn cô nương không phải là muội muội của Dương đại thẩm, đúng không?” Tưởng Tích Tích sửng sốt, sau đó nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với cô ấy: “Không giấu gì tiểu thư, quả thật ta không phải muội muội của Dương đại thẩm, nhưng một mình ta tới đây có nhiều bất tiện, cho nên…” “Cô nương không cần giải thích,” Kinh tiểu thư nhét một bao lương khô vào trong lòng Tưởng Tích Tích: “Chuyện của Đông Hương cô nương đã giúp không ít, ta cảm kích còn không kịp, sao lại trách cô được chứ. Bây giờ trấn Ngọc Tuyền lại xảy ra chuyện quái dị như thế này, cô nương đi đường một mình phải cẩn thận một chút, nếu có duyên thì chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi” “Kinh tiểu thư là người thẳng thắn, nếu có dịp gặp lại thì nhất định ta sẽ kết giao bạn bè với cô” Tưởng Tích Tích nhảy lên lưng ngựa, ôm quyền chào cô ấy rồi kéo dây cương đi ra ngoài viện.