Chương 16: Thủ lĩnh Hộ Trịnh nói xong bèn lấy túi đựng đồ đang đeo trên vai xuống và mở từng lớp ra, một quyển sách lớn có bìa màu đen dần lộ raNhìn thấy ký hiệu vàng chói lọi trên bìa sách, cảm giác căng thẳng vừa rồi đột nhiên biến mất, hoàn toàn bị nó thu hút. Hắn ta không kiềm được bèn vươn ngón tay về phía nó như muốn sờ lên cái bìa. “Cẩn thận, không chế trụ được thứ trong này là sẽ bị nó cắn trả đấy. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà chúng nó vẫn không an phận, cứ chen lấn đòi ra ngoài” Hộ Trịnh cản tay y lại: “Con ra trốn phía sau tảng đá đó đi, đám cướp đó sắp tới rồi” Quả nhiên đúng như lời tổ phụ nói, hắn ta vừa mới trốn xong, tiếng vó ngựa đã dồn dập vọng đến hệt như tiếng trống. Sau đó, những bóng đen lao ra khỏi cánh rừng, con đường chợt trở nên chật chội đến mức một con kiến cũng không lọt nổi. Bọn cướp thấy Hộ Trịnh ngồi chồm hổm một mình trên bãi đất trống trong rừng bèn cưỡi ngựa vây quanh ông ta: “Lão già, chúng ta vốn đang định tối nay đi tìm ngươi, nào ngờ ngươi lại tự dâng xác tới tận nơi rồi. Cũng tốt, các huynh đệ chúng ta đỡ mất công đi thêm một chuyến, hôm nay giải quyết mối thù của chúng ta tại đây luôn đi” Hộ Trịnh cười khẩy: “Ta cũng đang định thế, được rồi, thù mới hận cũ, hôm nay chúng ta giải quyết hết luôn” Đột nhiên, ông nhìn chằm chằm về phía trước hệt như một con cá chết khiến tên cầm đầu đám cướp giật mình. Nhưng gã ta vừa mới lên làm thủ lĩnh của đám cướp này nên đương nhiên không thể để mất mặt trước các huynh đệ được. Vì thế, gã ta lấy lại bình tĩnh, vừa hét lớn vừa vung thanh đại đao trong tay lên và xông về phía Hộ Trịnh. Ánh sáng sắc bén, lạnh lẽo của đao kiếm lóe lên, thanh đao của gã vung thẳng về phía cần cổ già nua của Hộ Trịnh. Gã thấy đầu của Hộ Trịnh sắp bị mình chém đứt, nhưng đột nhiên, cơ thể gã trở nên bất động như bị đóng đinh giữa không trung và vẫn duy trì tư thế giơ tay lên. Con ngựa mà gã đang cưỡi đột nhiên hí lên và chạy sâu vào trong rừng. Nhưng gã vẫn không thể nhúc nhích mà cứ lơ lửng giữa không trung, miệng há ra đầy kinh ngạc, hai con ngươi nhìn xuống, ngơ ngác nhìn cảnh tượng kỳ dị bên dưới. Chẳng biết tự lúc nào, quyển sách trong tay Hộ Trịnh đã bị mở ra, tiếng rít gào liên tục vọng ra từ bên trong hệt như có thiên quân vạn mã chỉ còn chờ tiếng ra lệnh để lập tức xuất phát. Một tiếng hát bằng giọng mũi lặng yên vang lên giữa bầu trời đêm, đó là tiếng hát của Hộ Trịnh. Tiếng hát của ông ta vừa vang vọng vừa thương cảm, vừa du dương lại thê lương khiến người nghe như muốn rơi lệ. “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành!” “Đây là… Khúc ca trước trận chiến?” Cơ thể nhỏ bé đang trốn phía sau tảng đá chợt run lên, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên và nhìn “bức tường người” của tổ phụ không chớp mắt. Bầu trời ảm đạm đột nhiên sáng lên hệt như ban ngày, một chuỗi ký tự dài trong quyển sách chầm chậm bay lên trời. Chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng đầy chói mắt và uốn lượn bay vào trong miệng của tên cướp. “Ực” Tên cướp nuốt nước miếng một cái rồi ngậm miệng lại, ánh sáng màu vàng chợt biến mất, xung quanh lại trở nên đen ngòm. Bầu trời đang sáng rực lại thình lình trở nên đen ngòm khiến mọi người nhất thời không thể thích ứng. Bọn cướp ngơ ngác nhìn nhau nhưng lại không nhìn thấy rõ khuôn mặt cũng đầy sợ hãi của đồng bọn. Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ không lớn nhưng lại tràn ngập vẻ sợ hãi và đau đớn, khiến bọn cướp giật mình, rồi lại nhao nhao nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh trên không trung. Ánh sáng màu vàng chiếu xuyên qua cơ thể của tên tướng cướp khiến da tay gã trở thành nửa trong suốt. Dựa theo ánh sáng, tất cả mọi người nhìn thấy ký tự màu đen dưới da gã dần lồi lên, hết chữ này tới chữ khác dần hiện lên rậm rạp chằng chịt khắp toàn thân hắn. Chúng như những vật sống từ từ bò ra ngoài từ chỗ sâu nhất dưới làn da của gã như muốn làm da tay gã nổ tung. “Cứu ta… Cứu…. Cứu ta…” Tên thủ lĩnh trợn mắt há mồm vươn tay về phía bọn cướp, nhưng vẫn chưa nói dứt lời thì “ầm”, cơ thể của gã đã nổ tung, biến thành những hạt bụi màu vàng và chầm chậm rơi xuống. Hộ Trịnh ngẩng đầu nhìn đám cướp đang sững sờ xung quanh, khóe miệng nhếch lên: “Thấy rõ chưa?” Nghe thấy vậy, đám cướp thét lên đầy kinh hãi rồi vung dây cương định chạy trốn. Nhưng Hộ Trịnh nào định tha cho bọn chúng, ông đứng lên và lẩm bẩm gì đó, ngón tay chuyển động trên trang sách hệt như đang đánh đàn. Ký tự trong sách liên tục bay ra ngoài theo động tác của ông và đuổi theo đám cướp đang chạy khắp tứ phía rồi chui vào miệng, lỗ mũi, lỗ tai của chúng. Chỉ trong phút chốc, xung quanh đã trở nên tĩnh lặng. Hộ Trịnh cười hà hà: “Đám tôm tép không biết lượng sức” Dứt lời, ông đóng quyển sách lại, bìa sách nảy lên vài cái như không muốn đóng lại. Ông bèn dùng một tay đè quyển sách, đưa tay kia lên miệng và cắn rách ngón trỏ. Mấy giọt máu tươi nhỏ xuống bìa sách, cuối cùng quyển sách cũng không động đậy nữa mà nằm yên trong ngực ông hệt như một quyển sách bình thường. “Rốt cuộc ký tự đó là gì vậy ạ?” Một giọng nói run rẩy chợt truyền đến từ phía sau tảng đá. “Con thấy chúng giống cái gì?” “Giống… Người” … Hộ Chuẩn bọc kỹ quyển sách lại vào trong túi đồ, sau đó vội vã cầm nó đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đi đến cửa, y đã va phải một cơ thể mềm mại khiến y giật mình, suýt chút nữa kêu thành tiếng. “Tiên sinh đang định đi đâu thế, sao lại hốt hoảng như vậy?” Kính Nhi nhìn thấy túi đồ trên vai y thì nỗi nghi hoặc dần chuyển thành sự dò xét: “Không phải là ngài định bỏ trốn để thoát khỏi ta đấy chứ?!” “Cô nương nói gì vậy, ta chỉ…” Y vừa nói vừa kéo túi đồ sát vào người: “Chỉ là có việc gấp phải làm thôi” Kính Nhi vừa nhìn chằm chằm cái túi trên vai Hộ Chuẩn vừa đi vòng quanh y vài vòng, rồi đột nhiên duỗi tay ra kéo cái túi và ném mạnh xuống đất. “Bịch” Quyển sách nặng nề rơi xuống đất khiến bụi bặm bay lên. Kính Nhi nhìn thấy một góc quyển sách lộ ra thì khóe miệng run lên: “Ngài… Ngài định vứt nó sao?!” “Phải” Sắc mặt Hộ Chuẩn lúc trắng lúc xanh. “Vì sao?” “Ta không thể để nó tiếp tục hại người được” “Chẳng lẽ ngoài nàng ra, nó còn hại ai nữa sao?” Hộ Chuẩn không trả lời, y luống cuống cột lại túi đồ rồi đi ra ngoài. “Chờ đã” Giọng Kính Nhi vọng đến từ phía sau: “Không phải ngài định tiêu hủy quyển sách này để bỏ rơi ta đấy chứ?” Nàng ta đi lên trước chặn y lại, gương mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ. “Cô nghĩ nhiều rồi” “Vậy sao?” Tròng mắt Kính Nhi đảo quanh: “Hôm nay Hoa Cô vừa nói với ta, đàn ông trên đời này sẽ không bao giờ một lòng một dạ với người phụ nữ, bảo ta không nên ảo tưởng gì với ngài. Ban đầu ta không tin, nhưng bây giờ xem ra, ngài định tiêu hủy vật chứng này, sau đó sẽ vĩnh viễn thoát khỏi ta, đúng không?”