Chương 21: Chột dạ “Hôm nay ta xem lại hồ sơ vụ án trước đây, lúc đó, thê tử của y là Lục Kiều cũng đột nhiên biến mất, tới tận bây giờ vẫn chưa tìm được, có thể nói là giống hệt chuyện của Kính Nhi. Nhưng theo ghi chép của bản án thì phụ thân của Lục Kiều, cũng chính là nhạc phụ của Hộ Chuẩn yêu cầu quan phủ điều tra rõ ràng chuyện này, cho nên vị huyện lệnh lúc đó cũng đã phái người lục soát thư viện Vân Hồ giống ta bây giờ. Thậm chí bọn họ còn đào sâu ba thước, lật tung toàn bộ thư viện lên, nhưng vẫn không điều tra được manh mối nào có liên quan đến Lục Kiều cô nương, vì thế không thể giải quyết được chuyện này”“Nếu đúng là y đã giết Lục Kiều và Kính Nhi thì tuyệt đối không thể không để lại một chút dấu vết nào như thế được. Còn cả thi thể nữa, lẽ nào Hộ Chuẩn biết ảo thuật rồi làm chúng lập tức biến mất hay sao?” Tưởng Tích Tích đột nhiên khựng lại, không nói tiếp nữa, bởi nàng ta nhìn thấy Lưu Tự Đường đang đứng trước cửa. Hắn ta nhìn hai người trong phòng, vẻ cô đơn hiện lên giữa hai hàng lông mày. “Lưu đại nhân” Tưởng Tích Tích hơi xấu hổ: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, giải quyết việc chung” Khóe miệng Lưu Tự Đường cong lên rồi lại trở lại bình thường: “Hai người bàn chuyện công việc, đáng lẽ ta không nên nghe lén, nhưng nếu đã nghe thấy rồi thì ta nghĩ ta cũng phải bày tỏ thái độ của mình. Mặc dù ta không tin biểu huynh của mình là sát nhân, nhưng hai người nghi ngờ huynh ấy thì tất nhiên là có cái lý của mình, nên ta tuyệt đối sẽ không xin xỏ gì cho huynh ấy. Nhưng mà, vụ án này dính đến thân nhân của ta, nếu ta tiếp tục ở lại phủ Tân An thì không thích hợp, cho nên,” Hắn ta dừng lại một chút rồi chắp tay với Trình Mục Du: “Trình đại nhân, Tự Đường đã làm phiền huynh nhiều ngày rồi, hôm nay ta muốn cáo từ trước” *** Trúc Sênh nhìn vách tường cao phía xa, do dự hồi lâu, cuối cùng không đi qua. Vách tường này đã chứng kiến mối tình đầu, chứng kiến nỗi lo lắng bận tâm của nàng ấy, bây giờ, nó cũng chứng kiến cảnh nàng tự tay mai táng mối tình khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời mình. Trúc Sênh xoay người đi vào nhà, chủ gánh hát thấy nàng ấy quay về bèn vội vã gọi: “Đã thu dọn xong nữ trang hành lễ chưa? Một canh giờ nữa là xe ngựa đến rồi” Trúc Sênh cười nhạt: “Xong rồi xong rồi, không để quên gì đâu” “Cô mặc thêm quần áo đi, phương Bắc không ấm như ở đây đâu, đừng để bị lạnh” Trúc Sênh liên tục đáp lại. Nàng đi về phía phòng mình và mở cửa ra, nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, nàng ấy khẽ thở dài rồi chậm rãi ngồi xuống cạnh cửa sổ. Thật sự không để quên gì sao? Nàng ấy thầm tự hỏi, hình bóng tao nhã của Hộ Chuẩn lại xuất hiện trong đầu. Trúc Sênh lắc mạnh đầu, muốn hoàn toàn xóa y ra khỏi trí nhớ của mình nhưng chỉ phí công. Ngón tay của y, nụ cười của y, khuôn mặt thanh tú của y đã khắc sâu vào trái tim nàng ấy, có lẽ chúng sẽ theo nàng cả đời này, không thể nào quên được. Nghĩ tới đây, nước mắt nàng vô thức rơi xuống: “Trúc Sênh,” Nàng tự gọi lớn tên mình: “ngươi không được mềm lòng nữa, suốt cả một đêm mà nữ nhân đó vẫn chưa đi ra, không phải, không phải một đêm, từ lúc nàng vào thư viện Vân Hồ đến bây giờ vẫn chưa hề bước ra, nhưng người của quan phủ lại không tìm được gì, vậy thì nàng ấy đã đi đâu vậy? Có phải là đã bị Hộ Chuẩn giết chết rồi không? Sao ngươi vẫn còn dám lưu luyến, vẫn còn dám đeo bám loại người như vậy chứ?” Tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ chợt vọng vào, Trúc Sênh nhanh chóng lau nước mắt rồi đẩy cửa sổ ra thì nhìn thấy chủ gánh hát đang nói chuyện gì đó với một cô gái trẻ đứng cách cửa sổ không xa. “Vị này chính là Yến cô nương của tiệm thêu Tế Hồng, nàng ấy tới giao trang phục diễn cho chúng ta. Chúng ta đang cần rất gấp mà nàng ấy vẫn làm kịp được, Trúc Sênh, cô phải cảm ơn Yến cô nương đi đấy, nếu không đêm mai cô không lên sâu khấu được đâu” Trúc Sênh đi tới và miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đa tạ cô nương” “Đừng khách sáo, có phải ta không lấy bạc đâu” Đôi mắt Yến Nương cong cong, giống như vầng trăng khuyết. Nàng nhìn gương mặt vẫn còn vương nước mắt của Trúc Sênh: “Ta nghe bầu gánh nói các người muốn đi về phương Bắc, có phải cô nương có điều gì còn vương vấn ở nơi này không?” Trúc Sênh kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại: “Không có,” nàng ấy kiên định nói: “cho dù ta có muốn thì cũng không thể có được” Lúc xe ngựa của gánh hát đi qua trước cửa thư viện Vân Hồ, Hộ Chuẩn đang cầm một quyển sách, ngồi dưới cây tùng chăm chú đọc. Y rất tập trung, ngay cả khi Lưu Tự Đường đến vẫn không biết gì. “Biểu huynh, không có những đứa trẻ kia, nơi đây đã yên tĩnh hơn nhiều” Hộ Chuẩn ngẩng đầu, môi mấp máy: “Đệ cũng nghe nói rồi sao? Cũng đúng, bị quan phủ đến điều tra như vậy thì còn ai dám cho con cái đến nơi này học nữa chứ” Lưu Tự Đường đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Hộ Chuẩn, nhét một túi bạc vào trong lòng y: “Huynh cầm tạm đi, nếu không đủ thì đến tìm đệ. Hiện giờ đệ đang ở khách điếm, huynh đi từ đây qua hai con đường là đến” “Chuyện của ta… ảnh hưởng đến đệ sao?” Hộ Chuẩn lộ vẻ hổ thẹn. “Rốt cuộc là có phải do huynh làm không?” Lưu Tự Đường nhìn đôi mắt đang rũ xuống của y. “Không phải” Thật lâu sau y mới nặn ra được hai chữ này. “Vậy thì các nàng đã biến đi đâu?” “Ta không biết” Lưu Tự Đường nhìn Hộ Chuẩn. Gương mặt của y vẫn vậy, trong vẻ tuấn tú mang theo chút u buồn. Ngoại tổ phụ vẫn hay nói rằng dáng vẻ của y quá đẹp, cho nên luôn khiến người ta có cảm giác không an toàn. Nhưng hiện giờ, trong khuôn mặt anh tuấn đó còn đang ẩn giấu một vẻ gì đó khác. Là chột dạ. Không sai, hắn ta đã từng nhìn thấy vẻ mặt này rất nhiều, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu. Lưu Tự Đường cười nhạt: “Đệ không quấy nhiễu sự thanh tịnh của huynh nữa,” Hắn ta đứng lên, đi được mấy bước thì quay đầu: “huynh còn nhớ rõ lời nói của ngoại tổ phụ không? Cuộc đời này không có lỗi, chỉ sợ con người lạc mãi trong lỗi lầm của mình nên mới không tìm được lối ra mà thôi” Hộ Chuẩn không nói gì, lại mở cuốn sách trên đầu gối của mình ra, bắt đầu nghiền ngẫm từng câu từng chữ, trong vẻ nghiêm túc hiện rõ hai chữ “tiễn khách”. Thấy y cố chấp như vậy, Lưu Tự Đường cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi ra. Vừa đi đến gần cửa thì hắn ta đâm phải một người đàn ông cao lớn cũng đang đi đến. Võ công của hắn ta cao cường, trong chớp mắt khi sắp ngã xuống đất, hắn ta chống kiếm nâng người mình lên. Người kia vốn đã uống say, lại va chạm với hắn ta như vậy thì cả người liền lảo đảo ngã xuống đất. Đôi tay quờ quạng hồi lâu mới chống mình đứng dậy được. Lưu Tự Đường vừa định xin lỗi thì phát hiện đây là phụ thân của Lục Kiều, Trương Đại Hộ, liền không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ông ta. Trương Đại Hộ liếc mắt nhìn thấy Lưu Tự Đường thì lắp bắp nói: “Ngươi… tên nhóc nhà ngươi, hôm nay lại muốn xen vào việc của người khác hay sao? Vậy thì đừng có trách ta không khách khí” Ông ta nói xong thì bắt đầu sờ ra sau thắt lưng, lại phát hiện cái búa luôn ở bên người mình không biết đã rơi mất từ lúc nào, liền bực bội giẫm mạnh lên mặt đất một cái. “Ân oán giữa các ngươi thì các ngươi tự mình giải quyết đi!” Lưu Tự Đường không quay đầu bước đi: “Nếu cứ mãi trầm luân như vậy, thì ai có thể giúp được” Trương Đại Hộ nghe mà không hiểu hắn ta đang nói gì, ông ta hung hăng đi vào trong thư viện, bắt đầu làm loạn như thường ngày, xé mấy quyển sách, đập mấy cái bình. Vì hôm nay ông ta bị mất cái búa nên mấy cái bàn mới của Hộ Chuẩn coi như là bình an vô sự.