Chương 19: Âm mưu bí mật Hề Thành đấm lưng cho Lưu Tự Đường, rồi lại đi qua nhà bên cạnh xin một chén nước cho hắn ta uống. Lưu Tự Đường uống hết chén nước đó, nhưng cổ họng lại co thắt lại, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, phun toàn bộ số nước vừa uống vào ra ngoàiThấy Lưu Tự Đường đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, Hề Thành mới đỡ hắn ta ngồi xuống một chỗ sạch sẽ, rồi lo lắng nhìn: “Đại ca, rốt cuộc là huynh bị sao vậy? Vừa nãy vẫn còn ổn lắm mà, sao giờ lại nôn đến mức này?” Nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên của cậu bé, Lưu Tự Đường không thể thốt lên chân tướng sự việc. Nếu thằng bé biết mười năm trước, hầu như tất cả người trong thôn đều tham gia hành hạ Lãnh tiểu thư đến chết thì liệu nó còn có thể giữ vững vẻ đơn thuần ngây thơ này nữa hay không? Chắc chắn những người dân này sẽ bênh vực lẫn nhau, còn chứng cứ của chuyện này thì cũng đã dần biến mất theo năm tháng. Lưu Tự Đường cảm giác từng gân xanh trên thái dương mình đang giật đùng đùng, mạnh đến mức khiến hắn ta bị đau đầu, cảm giác buồn nôn lại tiếp tục ập đến, nhưng lần này trong bụng hắn đã chẳng còn gì để nôn nữa. Hắn ta nhìn Hề Thành: “Ta khó chịu quá, ngươi dìu ta về đi” Hề Thành vội vàng đỡ hắn ta đứng dậy, hai người từ từ đi về phía trước: “Đại ca, thôn chúng ta bị ai theo dõi à? Vì sao lại liên tục có người chết thế?” “Đúng vậy” Lưu Tự Đường ỉu xỉu nở một nụ cười với cậu bé. “Người đó là ai?” “Ta không biết” “Là chủ nhân của bộ quần áo được thờ cúng trong miếu sao?” Lưu Tự Đường biết Hề Thành là người nhanh nhạy, bèn kéo tay cậu bé và nghiêm túc nhìn vào mắt cậu: “Có một số việc cứ để trong lòng là được, không cần thiết phải nói ra với người khác” “Vì sao?” Lưu Tự Đường buông tay cậu bé ra, im lặng trong chốc lát. “Bởi vì nàng bị người trong thôn hại chết sao?” Sự im lặng của Lưu Tự Đường đã trả lời “Phải” thay hắn. “Tại sao chứ? Tại sao họ lại phải giết chết nàng?” Hề Thành liên tục đặt câu hỏi. Vì sao? Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Lưu Tự Đường. Đúng vậy, nếu có thể làm rõ ràng nguyên nhân cái chết của nàng ta, nói không chừng sẽ có thể lần theo manh mối này để tìm được chứng cứ hại chết nàng. Nghĩ tới đây, Lưu Tự Đường suýt chút nữa không kiềm chế được mà xông tới chỗ của Hề bá và chất vấn ông tại sao lại phải nói dối như vậy. Nhưng lý trí đã ngăn hắn ta lại, bởi vì những khuôn mặt mơ hồ trên mặt băng này rất hung ác, nếu chỉ dùng sức mạnh của một mình hắn ta để ép họ nói ra chân tướng thì e là cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Lãnh tiểu thư. Nghĩ tới đây, hắn ta lại nắm lấy tay Hề Thành: “Ngươi giúp ta một việc được không?” “Chuyện gì ạ?” “Mười năm trước nơi này từng bị hạn hán, ta muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong trận đại hạn hán đó?” Hề Thành nhìn hắn ta và gật mạnh đầu: “Được, mai ta sẽ tới gặp bọn Nhị Ngưu Tử hỏi thử” “Nhớ kỹ, chỉ nói đến chuyện hạn hán thôi, chớ nhắc tới chuyện Lãnh gia” Hề Thành nở nụ cười: “Yên tâm, ta biết mà” Cậu nhướn mày, rồi túm lấy chuôi kiếm của Lưu Tự Đường: “Đại ca, sao tua rua kiếm lại bị mất rồi?” Lưu Tự Đường giật mình, lúc này mới phát hiện chuôi kiếm trống không, không biết tua rua kiếm trắng như tuyết đã rơi mất tự lúc nào, hắn ta giẫm chân, nói: “Ôi, có vẻ ngươi thật sự muốn đi nhỉ, Tưởng cô nương đã nhặt ngươi về một lần rồi, thế mà vẫn không thể ngăn được nỗi quyết tâm rời khỏi ta của ngươi, cũng được cũng được, ta cũng không muốn giữ người rời bỏ ta, đành xin thánh thượng một cái sau vậy” “Thánh thượng?” Hề Thành chớp mắt, không thể tin vào tai mình. Lưu Tự Đường gãi mũi: “Đây là bí mật thứ hai của ta, nhất định phải giữ kín cho ta đấy” Ánh nến khẽ lay động, chiếu sáng những khuôn mặt quỷ dị quanh bàn. Mọi người trong thôn đều tụ tập lại ở Bạch gia, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Hề bá ngồi cạnh bàn không chớp mắt. “Hề bá, rốt cuộc bước tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ? Ngài phải nghĩ cách đi chứ, không thể nhìn hết người này tới người khác chết thảm được, chúng ta vẫn còn ngồi đây chờ chết đấy!” Bạch Dũng nóng lòng nói. Hề bá cười khan một tiếng: “Làm gì bây giờ à? Ta có thể làm gì được chứ? Đừng nói mười năm trước thầy bói đã bỏ mạng dưới đáy sông, cứ cho là hắn sống lại thì cũng không thể gom tro cốt lại rồi phong ấn trong hũ được nữa” Bạch Dũng đấm lên mặt bàn, khiến cái bàn rung lên kẽo kẹt: “Ta không tin thứ tà thuật đấy, ngày mai ta sẽ tới Lãnh gia đập vỡ cái hũ đó, xem thử một người đã chết mười năm như nàng ta thì làm gì được ta?” Hề bá lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi đừng có hành động theo cảm tính. Nghe ta nói, mấy ngày nay mọi người một là không nên tới gần sông Ngọc Hà, hai là đừng ở một mình. Cho dù đi đâu làm gì thì cũng phải theo tốp ba tốp năm, như vậy thì có lẽ sẽ không bị nàng ta để mắt. Ngày mai ngươi tới Lạc Dương một chuyến nữa đi, nghe nói ở đó có một ngôi chùa rất linh, ngươi thử hỏi trụ trì ở đó xem có cách gì không” Nghe ông ấy nói như vậy, Bạch Dũng chợt tỉnh táo lại: “Được được, ta thấy cách này rất hay. Mai ta sẽ tới Lạc Dương, tốt nhất là mời được trụ trì đại sư tới, để nàng ta muôn đời muôn kiếp không thể trở lại tác oai tác quái được nữa. Nhưng mà,” Hắn ta nhướng mày, rồi lại nhìn Hề bá: “hình như cái tên họ Lưu đó đã phát hiện được gì rồi thì phải. Hôm nay có người nhìn thấy hắn ta đi vào miếu cạnh cầu Lai Viễn, hơn nữa, chiều nay, lúc tìm thấy cô con dâu nhà họ Nghiêm, ta thấy ánh mắt của hắn ta có gì đấy không đúng, chắc là hắn ta đã nghi ngờ chúng ta rồi” Hề bá gật đầu: “Ta cũng nhận ra rồi, nhưng thân phận của hắn tôn quý, nếu giết hắn ta rồi lỡ mai sau bị phát hiện thì cả ta và ngươi đều không sống yên được đâu” “Bây giờ là lúc nào rồi chứ?” Bạch Dũng đi tới gần Hề bá, ánh nến chiếu lên khuôn mặt u ám của hắn ta khiến hắn trông vô cùng đáng sợ: “Nếu để hắn ta rời đi thì chắc chắn hắn ta sẽ báo quan, chuyện chúng ta làm mười năm trước cũng sẽ không thể giấu được nữa. Chẳng thà làm thịt hắn ta rồi xử lý sạch sẽ thi thể, như vậy thì nếu sau này triều đình tìm hắn ta cũng sẽ không tìm đến đây” Hề bá cắn ngón tay, tròng mắt đảo liên hồi, nhất thời không thể đưa ra quyết định. “Ta lại thấy xử lý như thế không ổn” Đột nhiên, có người trong đám đông lên tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía đó thì thấy là Dư Xán Nhi. Hắn ta chen vào, đi đến cạnh bàn, nhìn chằm chằm Hề bá: “Không ai kể cho hắn ta chuyện mười năm trước mà chỉ là hắn ta nghi ngờ thôi, hắn ta cũng không biết được chân tướng sự việc. Nếu giết chết hắn ta thì chẳng khác nào là chuyện cũ chưa xong, chuyện mới đã ập đến. Trên đời này không có chuyện gì là có thể che giấu được mãi, chúng ta hà tất phải gây thêm rắc rối” Hề bá cân nhắc ý kiến của mọi người, qua một lúc lâu, cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên, trong lòng đã có quyết định. “Hay đừng động đến hắn vội! Mấy ngày tới ta sẽ nghĩ cách giữ chân hắn ta. Sau này xong chuyện rồi, cho dù quan phủ có phái người tới điều tra thì cũng không thể tìm thấy manh mối gì, cũng không ai có chứng cứ để định tội toàn bộ người dân trong thôn!”