Chương 43: Có tình, vô tình Trình Đức Hiên hừ một tiếng, mắt đảo qua Trình Mục Du rồi nói: “Huynh còn lạ gì cái tính cách ngoan cố này của nó nữa. Từ khi nương của Tấn Nhi mất, người đến cửa cầu thân nhiều không kể xiết, nhưng nó suốt ngày tránh mà không gặp, làm ta đắc tội bao nhiêu người. Thật là mất hết mặt mũi, vì thế cũng chỉ đành mặc kệ nó”Trình Mục Du không phản bác cũng chẳng tiếp lời mà chỉ mỉm cười rồi lại cầm đũa lên, chăm chú gắp hạt lạc. Dường như gắp lạc là chuyện quan trọng phải làm ngay. Trình Quốc Quang nhìn hắn: “Không phải nó không muốn đi bước nữa, chỉ là chưa tìm được người vừa ý mà thôi. Nhưng ta thấy vị Yến cô nương kia không tồi. Mục Du, ý của con thế nào?” Tay hắn hơi run lên khiến chiếc đũa cầm trong tay hơi chệch, hạt lạc theo đó mà rơi xuống đất rồi lăn vài vòng, cuối cùng lăn vào dưới gần chạn bát. Trình Mục Du ngẩng đầu: “Yến cô nương?” Trình Quốc Quang cười: “Mấy ngày nay con và nàng ta cùng nhau chăm sóc những người bị hại. Nàng ta còn giúp chuẩn bị hậu sự cho Khải Sơn, việc phức tạp như thế mà nàng ta xử lý đâu vào đấy, có thể thấy được là một cô nương tâm tư thông tuệ. Chưa nói đến những cái đó, điểm mấu chốt nhất chính là ta có thể nhìn ra được con vô cùng quan tâm đến nàng ta, trong lời nói cử chỉ đều lộ ra một chữ ‘tình’. Tuy đại bá của con đã cao tuổi nhưng còn chưa đến mức già cả mắt hoa, ta vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của người trẻ tuổi như các con” Thông qua nhiều ngày tiếp xúc, Trình Quốc Quang đã sớm nhìn thấu tâm ý của cháu trai, đồng thời ông ta cũng phát hiện Trình Mục Du tuy có tình cảm với Yến Nương nhưng trong hành động và lời nói vẫn có chút chần chừ, giống như đang kiêng kị gì đó. Ông ta không muốn hắn lại hối hận nên thừa dịp Trình Đức Hiên đang ngồi đây, muốn tác hợp cuộc hôn nhân này của Trình Mục Du. “Yến cô nương?” Trình Đức Hiên lần đầu nghe thấy cái tên này, trong lòng không nhịn được kinh hãi, hỏi lại: “Nàng là người phương nào?” Trình Mục Du còn chưa lên tiếng thì Trình Quốc Quang đã vội trả lời thay: “Cô nương này là một vị tú nương, tiệm thêu của nàng ta ở ngay bên cạnh phủ Tân An, làm láng giềng với Mục Du, bởi vậy hai người họ mới quen nhau hiểu nhau…” “Tú nương? Huynh trưởng, Trình gia chúng ta tuy không phải hoàng thân quốc thích, nhưng tốt xấu gì cũng coi như danh môn đại tộc, sao huynh có thể tác hợp Mục Du cưới một tú nương chứ?” Trình Đức Hiên tỏ ra khó xử. “Không làm chính thê, cưới về làm thị thiếp cũng được. Yến cô nương cơ trí thông tuệ, cũng có nhiều lợi ích đối với con đường làm quan của Mục Du” Trình Quốc Quang biết đệ đệ của mình là người coi trọng gia thế địa vị, vì vậy ông ta lại khuyên bảo: “Mấu chốt nhất chính là Mục Du không dễ mới vừa ý người ta, chẳng lẽ đệ muốn để nó ở vậy cả đời, tuổi già cô đơn hay sao?” Nghe ông ta nói như vậy, Trình Đức Hiên nhìn về phía nhi tử, ánh sáng nơi đáy mắt biến ảo khó lường: “Con thật sự chung tình với vị cô nương kia sao? Muốn cưới nàng ta à?” Trình Mục Du vẫn cúi đầu không nói lời nào, giờ nghe thấy phụ thân hỏi chuyện thì hắn mới buông đũa, ngẩng đầu nhìn Trình Đức Hiên, sau đó lại chuyển tầm mắt đến Trình Quốc Quang, cứ thế nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát rồi bỗng nhiên lắc đầu cười: “Đại bá, người đã già thật rồi, mấy ngày nay chất nhi thấy người nhìn cái gì cũng híp mắt, không biết có phải đã mắc tật về mắt hay không? Lát nữa ăn xong, chất nhi sẽ giúp người thăm khám” Trình Đức Hiên nhíu mày: “Mục Du, con có ý gì?” Trình Mục Du cười đáp: “Phụ thân, về chuyện của con thì đại bá nhìn lầm rồi. Con và Yến cô nương chỉ là bạn thân, nàng ấy là người phóng khoáng, hào sảng không giống những nữ tử khác cho nên con mới tiếp xúc với nàng ấy nhiều một chút” Trình Đức Hiên đánh giá hắn: “Chỉ như vậy thôi?” Trình Mục Du nghiêm mặt nói: “Chỉ như vậy thôi” Nói xong hắn liền đứng dậy, hành lễ với hai người họ rồi xin phép cáo lui: “Vãn bối đột nhiên nhớ tới còn có vài thứ chưa thu xếp xong, xin cáo lui trước, đại bá và phụ thân cứ thong thả dùng bữa” Nhìn Trình Mục Du ra cửa, Trình Quốc Quang mới buồn bực lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là ta hiểu lầm sao? Nhưng ngày ấy Tấn Nhi đi nhà xí về, trong tay áo có thêm một cái bình nhỏ, bên ngoài quấn chặt một tầng vải viết đầy chữ, trên đó nói thứ trong bình là mủ cây sơn dầu. Mục Du bảo Tấn Nhi bôi mủ đó lên tay Yến cô nương để xua đuổi tà vật trong người nàng ta” Trình Đức Hiên đảo mắt: “Điều này cũng không nói lên điều gì, Mục Du là vì cứu mọi người chứ đâu phải vì cứu mình nàng ta” Trình Quốc Quang vỗ lên tay ông ta một cái, trong mắt đầy thâm ý: “Quan trọng nhất chính là chữ trên mảnh vải kia viết nhắc nhở Tấn Nhi không được dùng liều lượng quá nhiều, chỉ một chút là đủ, nếu không sẽ để lại sẹo về sau không dễ trị liệu” Thấy Trình Đức Hiên không nói lời nào, ông ta lại cười khẽ: “Sao nào, đệ cũng cảm thấy lạ phải không? Trong thời khắc nguy cấp mà nó còn suy nghĩ cho vẻ ngoài của nàng ta, đây không phải là chân tình thì là cái gì?” *** Bầu trời xanh trong sạch sẽ như mới được tẩy rửa. Trước cửa tích tụ một đống lá khô cao nửa thước, cơn gió thổi qua, vài cái lá theo gió bay lên trời sau đó lại rơi xuống đất. Tưởng Tích Tích híp mắt nhìn biển hiệu lấp lánh ánh vàng trên đầu trong chốc lát, sau đó mới vươn tay gõ cửa: “Yến cô nương, là ta, ta vào được không?” Nói xong, nàng ta đẩy cửa lớn ra rồi đi vào, thấy Yến Nương đang ngồi bên bàn đá, một tay cầm khung thêu, tay kia cầm kim, đang nghiêm túc thêu gì đó. Thấy Tưởng Tích Tích tiến vào, nàng nhoẻn miệng cười, vẫy tay ý bảo nàng ta đến gần. Tưởng Tích Tích lập tức đi tới, cúi đầu nhìn: “Chim nhạn bay về phía Nam, Yến cô nương thêu thật hợp với tình cảnh, chỉ là…” Nàng ta chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên cạnh nói: “Đây là thơ gì vậy?” “Nhạn đã bay cao người chưa về” Yến Nương nhẹ giọng thì thầm, trên mặt lại có thêm một tia đau khổ, nhưng rất nhanh nàng đã che giấu nó đi, cười hỏi: “Hôm nay cô nương tới đây là có việc gì sao?” “Ta muốn xin lỗi Yến cô nương” “Xin lỗi?” Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ngày ấy ở đầm lầy, cô nương bởi vì ta nên mới bị tà vật quấn thân, nếu không phải có biện pháp của đại nhân thì sợ là cô nương cũng đã bị đoạt xá” Yến Nương nghi hoặc: “Sao Tưởng cô nương lại nói vậy?” “Lúc rơi vào đầm lầy, chân ta bị mắc vào thứ gì đó, lúc dùng sức tránh ra thì quan ủng đã đâm rách thứ kia, về sau ta mới nghĩ ra, thứ đó hẳn là một cái túi da bò, mà lúc đó Yến cô nương bận cứu chúng ta nên thứ kia thừa cơ nhập vào người cô nương” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói. Yến Nương trầm tư vuốt cằm: “Chẳng trách lúc ấy ta thấy sau eo đau nhức nhưng không nghĩ là bị tà vật chui vào người” Nhưng nàng rất nhanh đã cong môi cười nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Tưởng cô nương cần gì phải để trong lòng, còn mang theo quà đến nhận lỗi nữa” Thấy nàng nhìn chằm chằm cái hộp trong tay mình, Tưởng Tích Tích hơi ngượng ngùng, đặt cái hộp gỗ tinh xảo kia lên bàn: “Đồ này không phải ta mang đến, là lão gia của chúng ta theo đến Tân An. Ông ấy muốn cảm ơn cô nương đã giúp mọi người lúc ở thôn Kinh Môn nên mới bảo ta sang tặng cô nương thứ này” Yến Nương ngẩng đầu: “Lão gia nhà cô, có phải là Trình Đức Hiên?”