Quyển 18 - Chương 1: Hòa thượng Những đám mây trắng xám bao phủ một mảng trời xanh cuối cùng trên đỉnh đầu Trương Cẩn Mai. Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn. Không lâu sau, tuyết rơi dày đặc từ trên trời cao xuống và nhuộm mặt đất thành một vùng loang lổ, đồng thời cũng làm ướt chiếc áo khoác lông cừu mà nàng ta đang mặcTrương Cẩn Mai siết chặt đôi tay và đi dọc theo đường núi ngược chiều gió suốt nửa canh giờ. Cuối cùng, nàng ta không thể di chuyển được nữa. Cuồng phong pha lẫn với bão tuyết dữ dội giống như một con dao bén lẹm đang cắt từng tấc da thịt lộ ra ngoài của nàng ta, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của Trương Cẩn Mai trở nên đỏ bừng. Đôi mắt Trương Cẩn Mai càng lúc càng bị phủ đầy bông tuyết khiến nàng ta không thể phân biệt được con đường phía trước. Lảo đảo bước đi trong bão tuyết thêm nửa canh giờ, cuối cùng Trương Cẩn Mai không thể tiếp tục chống đỡ. Khi một cơn gió lớn bất ngờ ập vào cơ thể đang cứng đờ của Trương Cẩn Mai, nàng ta lập tức ngã ngửa trong lớp tuyết dày nửa thước, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa. *** Trương Cẩn Mai bị đánh thức bởi một mùi thuốc nồng nặc. Trong vị đắng chát có xen lẫn chút hương vị ngọt ngào khiến nàng ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Trong khoảnh khắc, hình như ngay cả cái lạnh của trận cuồng phong, bão tuyết và sự thờ ơ của gia đình phu quân cũng lắng xuống trong lòng nàng ta. Tất cả những gì đang bao quanh Trương Cẩn Mai chỉ có mùi thuốc đông y giúp người ta an thần này. Nàng ta chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một sương phòng. Đồ đạc trong phòng được bài trí rất đơn giản và mộc mạc, ngay cả chiếc chăn đang đắp trên người nàng ta cũng là loại chăn bằng sợi đay giản dị nhất. Trương Cẩn Mai cố gắng ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát hiện quần áo ướt sũng trên người mình đã được cởi ra. Bây giờ, trên người nàng ta chỉ mặc một chiếc áo xuất gia màu xanh đậm có vài mảnh vá. Trương Cẩn Mai nhìn quanh sương phòng một lần nữa và nhận ra mình quả thật là người duy nhất ở đây. Nàng ta há miệng định gọi người, nhưng nàng ta còn chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa đã vang lên âm thanh xì xào bàn tán. “Sư huynh! Hình như nữ thí chủ kia đã nằm trong tuyết một canh giờ cho nên sắc mặt đã tím tái cả rồi” “May là nàng ta đã mặc một chiếc áo khoác lông cừu chống thấm nước, nếu không thì nàng ta đã chết vì bị đông lạnh suốt một thời gian dài” “Sư huynh! Bây giờ nàng ta thế nào rồi?” “Không còn gì trở ngại! Ta vừa mới đút nàng ta uống chút thuốc và thấy sắc mặt nàng ta đã hồng nhuận trở lại” “A Di Đà Phật! Nếu không sao thì tốt rồi. Lát nữa sư phụ trở về chúng ta có thể nói cho người biết” Khi nghe những người bên ngoài luôn miệng nói “sư huynh” và “A Di Đà Phật”, Trương Cẩn Mai lập tức biết rằng mình đang ở trong một ngôi chùa. Trong lòng nàng ta nhất thời cảm thấy vô cùng may mắn. May mà những hòa thượng tốt bụng này đã cứu giúp nàng ta chứ không phải là phường sơn phỉ hay ác bá cướp bóc dọc đường. Nếu không thì tình cảnh bây giờ đã khác biệt. Nghĩ tới đây, Trương Cẩn Mai khẽ hắng giọng và nhẹ nhàng lên tiếng với người ngoài cửa: “Hai vị sư phụ, xin hỏi đây là nơi nào?” Cửa bị đẩy ra. Đúng như nàng ta dự đoán, hai vị hòa thượng từ bên ngoài bước vào. Một người khoảng mười bảy, mười tám tuổi, một người thì vừa chớm tóc, nom vẫn còn trẻ con. Hai người vừa nhìn thấy Trương Cẩn Mai liền tỏ ra cẩn trọng và ngượng ngùng, chỉ đứng ở cửa chứ không dám lại gần. Hòa thượng lớn tuổi có vẻ bạo dạn hơn một chút, hắn ta tiến lên trước một bước, cúi đầu và hỏi nàng ta: “Nữ thí chủ cảm thấy thế nào rồi?” Trương Cẩn Mai nhìn họ và mỉm cười đầy cảm kích: “Cơ thể của ta đã ấm áp trở lại rồi. Đa tạ hai vị tiểu sư phụ! Chỉ là ta không biết đây là nơi nào, tại sao ta lại ở trong sương phòng của các sư phụ?” “Nơi này được gọi là chùa Linh Hiển, nhưng nó cũng chỉ là một ngôi chùa nhỏ mà thôi. Hôm nay ta và sư đệ ra ngoài thì tình cờ bắt gặp nữ thí chủ đang bất tỉnh dưới nền tuyết. Vì vậy, ta đã lập tức cõng cô về chùa tĩnh dưỡng” Nói tới đây, hắn ta chợt ngẩng đầu nhìn Trương Cẩn Mai, khuôn mặt đỏ bừng lên và càng cúi đầu xuống thấp: “Khi về chùa, quần áo của thí chủ đều ướt sũng, vì vậy ta đã nhờ sư đệ này của ta thay áo xuất gia cho thí chủ. Mong thí chủ không phiền lòng” Mặc dù Trương Cẩn Mai đã xuất giá nhưng nàng ta chưa bao giờ bị một nam tử xa lạ nhìn ngắm thân thể mình. Vì vậy khi nghe những gì hắn ta nói, Trương Cẩn Mai không khỏi cảm thấy căng thẳng. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì tiểu hòa thượng kia vẫn còn là một đứa trẻ, huống chi cậu ta bất đắc dĩ phải làm vậy để cứu nàng ta, nếu Trương Cẩn Mai đổ lỗi cho bọn họ vì điều này thì quả thật không hợp lẽ. Vì vậy, nàng ta bèn mỉm cười với bọn họ: “Tại sao sư phụ lại nói vậy? Sao ta có thể trách cứ hai vị được chứ? Chỉ có điều, không biết khi nào cơn bão tuyết này dữ dội này mới có thể dừng lại? Ta còn có việc phải đi nhưng lại bị trận tuyết này làm chậm trễ” “Thí chủ chỉ có một thân một mình, tại sao lại ra ngoài giữa lúc trời nổi gió tuyết như vậy?” Tiểu hòa thượng khó hiểu hỏi một câu. Vừa nói xong, tiểu hòa thượng liền bị hòa thượng trẻ tuổi nhéo một cái cho nên cậu ta bèn ngậm chặt miệng và không dám nói gì nữa. Trương Cẩn Mai đã trông thấy những động tác nhỏ giữa hai người, vì vậy nàng ta cố gắng mỉm cười: “Hai vị sư phụ đã cứu mạng ta nên ta không dám giấu giếm gì. Sở dĩ ta chỉ đi một thân một mình là vì ta không thể hòa thuận với nhà phu quân. Trong lúc nổi giận, ta muốn trở về nhà mẹ đẻ của mình, không ngờ trên đường lại gặp phải trận tuyết rơi dày đặc, suýt chút nữa đã vùi thân chịu chết trong biển tuyết mênh mông ngoài kia. Nếu không gặp được hai vị sư phụ thì e là bây giờ ta đã sớm đông cứng rồi” Nghe Trương Cẩn Mai nhắc tới chuyện trong nhà, sắc mặt hai vị hòa thượng lại đỏ bừng và ậm ừ hồi lâu, nhưng họ cũng không biết nên an ủi nàng ta thế nào. Trương Cẩn Mai thấy vẻ mặt ngượng ngập của bọn họ thì trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, vì thế nàng ta vội vàng nói tiếp: “Đừng nói tới chuyện này nữa. Hai vị sư phụ, ta nghe nói trong chùa này còn có một vị sư trụ trì khác, không biết ông ấy đã đi đâu rồi?” “Ngày nào sư phụ cũng vào rừng ngồi thiền và đọc kinh, cho dù trời mưa hay nắng cũng không bỏ sót ngày nào, tới khi mặt trời lặn sẽ trở về. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn thí chủ đi gặp mặt sư phụ” Hoà thượng trẻ kể lại chi tiết, sau đó bèn đổi chủ đề: “Nữ thí chủ! Tạm thời cô cứ ở ngủ lại trong chùa đi, đợi ngày mai tuyết ngừng rơi và quần áo khô ráo thì cô tiếp tục lên đường cũng không muộn” Nói xong, hai người lại thi lễ với nàng ta một lần nữa, sau đó cùng nhau ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Trương Cẩn Mai lại chui vào trong ổ chăn một lần nữa. Khóe mắt nàng ta chợt ươn ướt, trong lòng cũng chứa đựng vô vàn lời cảm thán: chỉ là những vị hòa thượng xa lạ mà lại có thể suy nghĩ nhiều cho mình đến vậy, còn phu quân đã ở ăn ở với nhau suốt hai năm lại lạnh lùng và hời hợt. Người đó đã thấy nàng ta rời khỏi nhà một mình nhưng vẫn làm ngơ như chẳng thấy, thậm chí chưa từng đuổi theo nàng ta. Điều này thật sự khiến đáy lòng Trương Cẩn Mai rét lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài cửa sổ. Nghĩ đến đây, Trương Cẩn Mai quấn chăn chặt hơn một chút. Dưới sự chèn ép của nỗi thê lương và ảm đạm, nàng ta lại vô thức chìm vào giấc ngủ. *** “Cãi nhau với nhà phu quân cho nên một mình quay về nhà mẹ đẻ, hai bên vẫn chưa hòa giải, cho dù nàng ta biến mất thì có lẽ tạm thời sẽ chẳng có ai đi tìm người đâu…” “Hãy nhìn quần áo của nàng ta đây này, là của một gia đình giàu sang phú quý đấy. Nếu sau này thật sự xảy ra chuyện thì chẳng biết bọn họ có tìm được nơi này của chúng ta không…” “Sư phụ, sao người càng ngày càng nhát gan vậy? Chúng ta ở trong một ngọn núi hoang vắng thế này, hôm nay tuyết lại rơi dày đặc, người của quan phủ sẽ chỉ hoài nghi là tiểu nương tử kia đã bị trượt chân ngã xuống triền núi hoặc là chết cóng trong hố tuyết nào đó mà thôi. Sao họ có thể nghi ngờ những hòa thượng như chúng ta chứ…” “Sư phụ! Vừa rồi con đã nhìn thấy thân thể của tiểu nương tử kia khi giúp nàng ta thay quần áo. Nàng ta trắng mịn và non mềm, da thịt cực kỳ tươi ngon và mọng nước. Không hổ là thê tử của nhà giàu sang. Nếu so sánh với nàng ta thì đám ni cô và bà tử trước kia chỉ là hoa tàn liễu héo. Con bảo đảm sư phụ sẽ thích mà…”