Quyển 19 - Chương 1: Về Nhà Trời còn chưa sáng, Tú Tú đã rời giường. Nàng ta rửa mặt chải đầu xong thì đẩy cửa bước ra khỏi phòng, hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo của mùa đông, sau đó nàng ta đi vào căn bếp vẫn còn tối tămLúc hai vợ chồng già và Kim Dục thức dậy thì mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đã được xử lý thỏa đáng, tuyết ngoài sân đã được quét sạch sẽ, mấy con gà trong nhà đã được cho ăn no và giờ chúng đang nhàn nhã tản bộ trong sân. Con trâu già cũng đã ăn cỏ, lúc này đã nằm sấp ngủ gật trong chuồng. Trên bàn bày bốn chén cháo gạo kê nóng hôi hổi cùng mấy cái màn thầu, ở giữa còn có mấy đĩa dưa chua do chính tay Tú Tú làm, rau xanh cà chua đỏ, thoạt nhìn rất mê người. Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi mới chậm chạp ngồi xuống bàn, Kim Dục thấy mẹ ra hiệu cho mình thì vội gọi với ra ngoài: “Tẩu tử, tẩu đã ăn chưa? Có muốn đến húp chút cháo không?” Tú Tú không xuất hiện nhưng giọng lại truyền đến: “Ta không ăn đâu, Tiểu Dục, đệ và cha mẹ với tướng công ăn đi, ta làm xong cái quần này cho cha đã. Trời lạnh rồi, phải thêm ít bông nữa mới ấm được” Kim Dục đáp một tiếng, lại đưa mắt nhìn cha mẹ một cái rồi lại ngồi xuống: “Cha, mẹ, ăn đi, tẩu tử nói đã ăn rồi” Nói xong, hắn cầm đũa lên chuẩn bị ăn nhưng thấy cha mẹ vẫn bất động, vì thế hắn lại nhét hai cái màn thầu vào tay họ, nở nụ cười gượng, khuyên nhủ: “Ăn đi, đã nhiều năm như vậy mà hai người còn chưa quen sao? Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi” Nghe hắn nói vậy, hai vợ chồng già rốt cuộc cũng nhận lấy màn thầu, có điều, bọn họ vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua bát cháo để bên cạnh chưa ai động mà lắc đầu thở dài, hồi lâu mới chậm rì rì ăn sáng. Vừa lúc bọn họ ăn xong, Tú Tú cuối cùng cũng xuất hiện. Nàng cầm theo một cái quần bông mới tinh, cười tươi bước vào nhà để cho cha chồng thử xem dài hay ngắn, sau đó dọn bát đĩa trống không trên bàn, mang về bếp. Nhìn bóng lưng thon gầy của nàng ta, Kim lão gia tử buông cái quần bông trong tay xuống, ngẩng đầu nói với Kim Dục: “Tiểu Dục, con xem tẩu tử con có lạ không? Đã qua nhiều năm như thế mà mỗi bữa nó vẫn chuẩn bị chén đũa cho ca ca con. Hơn nữa gần đây ta phát hiện tinh thần của nó càng ngày càng kém, có mấy lần ta đi ngang qua, thấy nó đang lẩm bẩm gì đó, lắng tai nghe mới biết nó đang nói chuyện với ca ca con, lại còn vừa khóc vừa cười, nghe rợn người lắm” Kim lão thái thái cũng tiếp lời: “Ta cũng thấy lần này tẩu tử của con làm quần áo còn làm cho ca ca con một bộ, ban đầu ta còn tưởng nó muốn mang đến trước mộ đốt, nhưng sau lại thấy nó treo nó trong phòng, tỉ mỉ cắt hết đầu chỉ trên đó, cũng không cho ai đụng vào, nói trời sắp lạnh, để ca ca con dùng. Tiểu Dục, con nói xem tẩu tử con có phải bị bệnh không? Hay là chúng ta mời lang trung về xem bệnh cho nó?” Nói xong, bà ta quay sang nhìn Kim lão gia tử, trong mắt hai người đều là sự hoảng sợ khó giấu. Thấy thế, Kim Dục vội đi đến đằng sau cha mẹ, bóp vai cho họ, cười gượng vài tiếng rồi nhẹ giọng nói: “Cha, mẹ, tẩu tử và ca ca từ nhỏ đã thân nhau còn cùng nhau lớn lên nên tình cảm sâu đậm. Mấy năm trước ca ca đột ngột ra đi như vậy, trong lúc nhất thời tẩu ấy chưa chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, cha mẹ đừng suy nghĩ nhiều” “Trong lúc nhất thời ư?” Kim lão gia tử quay đầu nhìn hắn: “Ca ca con đã đi ba năm rồi, lúc ấy ta và mẹ con cũng không chấp nhận được. Ngày nào mẹ con cũng dùng nước mắt rửa mặt, khóc đến hỏng cả mắt. Nhưng không phải chúng ta vẫn quên đi mà sống tiếp đó sao?” “Nhưng tẩu tử con lại không giống như thế. Năm đó lúc ca ca con đi, nước mắt nó không rơi dù chỉ một giọt. Lúc ấy người trong thôn đều nói nó tàn nhẫn, còn nói tức phụ mới qua cửa hẳn là sẽ sớm không chịu nổi mà muốn tái giá. Không ngờ nó không phải không thương tâm, mà là thương tâm quá độ, trở nên si ngốc. Mấy năm nay, nó không chỉ không nhắc đến chuyện tái giá mà còn hiếu thuận với ta và mẹ, chăm sóc con, quán xuyến tất cả việc lớn nhỏ trong nhà. Nói thật, nếu không có nó thì khả năng cái nhà này đã sụp từ lâu rồi, mà con cũng chẳng thể an tâm mà đọc sách đến giờ. Nó làm nhiều như thế, trong lòng chúng ta tất nhiên là rất biết ơn nhưng khoảng thời gian này ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, trong lòng nó vẫn chưa chấp nhận chuyện ca ca con đã chết, ta sợ nếu cứ thế này thì một khi nó không chống đỡ được nữa sẽ…” Nói tới đây, Kim lão gia tử thoáng nhìn ra ngoài thăm dò, mặt lộ vẻ ưu tư, lại một lần nữa thở dài sâu kín. Kim Dục ngây người một hồi, lấy lại tinh thần rồi chậm rãi ngồi xổm bên cạnh cha, liếm đôi môi khô khốc rồi nhẹ giọng nói: “Cha thật sự cảm thấy người đã chết thì không thể sống lại ư?” Lúc hắn vừa nói ra lời này, Kim lão thái thái nóng nảy, bắt lấy tay hắn: “Con ơi, con làm sao vậy, sao lại cũng mê muội giống tẩu tử của con thế?” Kim Dục khẽ vỗ mu bàn tay mẹ, an ủi mà lắc đầu nói: “Mẹ, con rất bình thường, nghe con nói rõ đã. Mẹ còn nhớ Hình Quốc Quân không? Chính là người đã chết ở thôn bên ấy” Kim lão thái thái không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu: “Ta nhớ, hai người các con cùng nhau đi học, lại còn chơi chung từ nhỏ, mối quan hệ rất tốt. Đứa nhỏ kia còn thường xuyên tới nhà chúng ta ăn cơm. Có điều, không phải ba năm trước nó bị người ta giết, mà đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ hay sao? Nó là con trai độc đinh nhà họ Hình, cha mẹ nó cũng vì thế mà suýt phát điên. Sao con lại nhắc đến nó? Chẳng lẽ sắp đến ngày giỗ của nó sao?” Kim Dục do dự nói: “Cha, mẹ, hai người không biết sao? Quốc Quân… đã trở lại…” Choang! Chén trà trong tay Kim lão gia tử rơi xuống đất, nứt thành mấy mảnh, ông ta nghẹn họng trân trối nhìn Kim Dục: “Con nói gì, Quốc Quân đã trở lại ư? Có ý gì? Con nói rõ ràng xem nào” Kim Dục vội vàng “Suỵt” một tiếng, ngồi xổm xuống vừa nhặt mảnh chén vỡ vừa nói: “Cha nói nhỏ thôi, đừng để tẩu tử nghe thấy, chuyện còn chưa rõ ràng nên con sợ tẩu ấy nghe được sẽ nghĩ nhiều” “Vậy rốt cuộc thì con có ý gì? Quốc Quân cũng giống ca ca con, đều đã chết ba năm, nó… sao nó có thể trở về chứ?” Kim lão thái thái kéo khuỷu tay hắn, sức lực bà ta lớn bất thường khiến tay Kim Dục run lên, mấy mảnh chén với lại rơi xuống, phát ra tiếng giòn vang. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, để con nói hết cho hai người nghe. Thật ra con cũng chỉ biết đại khái tình hình, nghe người thôn bên đó nói mấy ngày trước cha mẹ Quốc Quân đang ngủ thì bỗng nhiên có tiếng người gọi cửa, giọng của người đó giống hệt giọng của Quốc Quân”